Dịch: Khởi Linh
***
Đuôi lông mày Chu Nhung giật kịch liệt, khoảng nửa giây sau mới trả lời ngắn gọn: "Anh biết rồi."
Y mặc kệ hành vi chống cự nho nhỏ của Tư Nam, dùng một tay vòng ra sau lưng, tay kia kẹp cặp đùi đang co lại, bế ngang Tư Nam lên, đi vào nhà vệ sinh thả vào buồng tắm, xoay người cầm vòi hoa sen, nước lạnh của đêm đông tạt lên mặt Tư Nam.
"Ưm……. Ưm!"
Tư Nam tất nhiên không thể bơ nữa, giãy dụa vùng vẫy giằng co hơn mười giây, cuối cùng hắn tiêu diệt cái vòi hoa sen, quát: "Cút ngay!
"Khắp người hắn đều dính nước, làn da bởi vì ướt sũng nước mà ánh lên, ánh mắt cứ y như sắp bùng cháy tới nơi ── tức rồi tức rồi. Chu Nhung lập tức giơ hai tay:"Anh xin lỗi.
"Áo t -shirt của Chu Nhung cũng ướt đẫm, dính sát vào người, để lộ đường cong cơ bắp chắc nịch của nửa người trên. Đũng quần rằn ri vì bị thấm nước nên xấu hổ nổi một cái lều trại vô cùng rõ ràng, tới nỗi đách giấu được gì hết mà cứ lồ lộ ra đấy."Anh xin lỗi," Chu Nhung thành khẩn lặp lại lần nữa, tự giễu nói: "Không thì cậu đánh anh hai phát cho bõ tức đi?"
Lời còn chưa dứt đã bị đánh bốp một tiếng, Tư Nam đấm một cú, làm đầu y lệch qua một bên!
"Tên khốn!
"Tư Nam lạnh lùng nói. Chu Nhung xoa xoa mặt mình, chìa tay ra── Tư Nam vẫn chưa kịp né, liền cảm thấy mái tóc mình bị người ta vò mạnh mấy cái, khàn khàn cười nói:"Được rồi, mình hòa nhau nhé."
Kế đó y đứng dậy ho khụ một tiếng, lúc lên tiếng lần nữa giọng nói đã trở nên cực kì bình thường: "Đồng chí Tiểu Tư, anh cho cậu ba phút chuẩn bị thay quần áo, cầm vũ khí tập hợp ở dưới lầu!"
Chu Nhung lách khỏi người hắn ra khỏi căn phòng, Quách Vĩ Tường đang đứng ngóng chờ trên hàng lang, vừa thấy y xuất hiện, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, nhất thời có suy đoán to gan: "Nhung ca anh…. anh đây….."
"Ông đây muốn mặc quần áo tắm rửa không được à?"
Chu Nhung nhanh nhảu mắng một câu, hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
"Ớ? À, đám người Phùng Văn Thái đánh ngất bảo vệ, cướp chìa khóa xe bus chạy rồi, phần lưới sắt phía Bắc cũng bị đạp đổ hoàn toàn….
"Chu Nhung sải bước đi lên cầu thang tầng trên, lòng thì thầm thở dài. Thôi kiếp này mình phải dựa vào tay phải cái chắc rồi. Mười hai giờ ba mươi phút đêm, tại phía Bắc nhà máy. Mọi người vột vội vã vã, chạy đôn chạy đáo, tay cầm đèn pin lia tới lia lui trong màn đêm. Một mảnh lưới sắt đã bị đè sập đổ vào trong đám cỏ hoang mọc cao gần bằng đầu gối, Xuân Thảo chỉ huy đám đàn ông dùng mấy sợi dây thừng buộc chặt tấm lưới sắt, còn mình thì cầm một sợi, quát to:"Ba, hai, một──!"
"Lên!
"Mọi người cùng hô hào chung tay chung sức, cái lưới sắt bị biến dạng dần dần được kéo lên, phát ra từng tiếng cành cạnh do không chịu nổi sức nặng; kế đó bèn nứt thành mấy mảnh rơi ầm ầm xuống đống bùn đất trong tiếng kêu hoảng hốt của mọi người! Chu Nhung dừng bước, lúc mở miệng lên tiếng đã hà ra hơi trắng:"Bây giờ là bao độ thế?"
"Âm năm độ rồi anh," Quách Vĩ Tường nói, "Nhiệt độ đêm nay đột ngột giảm xuống"
Tia ánh trăng cuối cùng không biết đã biến mất từ lúc nào. Trong đêm đen miên man bát ngát không sao không trăng, khu công nghiệp mất đi tấm lưới sắt bảo vệ, trở nên rộng lớn vô cùng.
Ở ngoài xa kia, bóng đêm tối om giơ năm ngón cũng không nhìn thấy cứ như một con quỷ đang lặng lẽ há cái miệng khổng lồ.
Người bảo vệ bị đánh mạnh vào sau gáy, lúc có người phát hiện thì đã ngất lịm máu chảy đầy đầu, ngã vào bụi cỏ đằng sau gara, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại.
Chu Nhung thăm dò hơi thở với mạch đập của anh ta, chửi một câu nho nhỏ: "Đê mờ!"
Quách Vĩ Tường dùng thảm lông chùm lên người bảo vệ giữ ấm cho anh ta, nói: "Đinh Thực đã lái xe đuổi theo đám kia rồi, có lẽ cũng sắp….."
"Không thể nào, không kịp đâu. Mà sao để bảo vệ giữ chìa khóa xe bus thế?"
"Ban đầu chìa khóa xe do bác sĩ Trịnh quản lý, ban nãy khi chú ấy thay quần áo sạch sẽ để đi đỡ đẻ, có tiện tay giao chìa khóa cho người khác cầm──Hai người chú ấy có quan hệ tốt, không ngờ khi đang vội vàng vừa hay cử anh ta đến trông coi đám Phùng Văn Thái…."
Chu Nhung biết hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, cao giọng ngắt lời Quách Vĩ Tường:
"Xuân Thảo! Tổ chức tu sửa gấp lưới sắt, hỏi Tư Nam lấy thuốc nổ đen đến chôn trên đường quốc lộ, mau! Tư Nam đâu rồi?!"
Xuân Thảo ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Quách Vĩ Tường nói nhanh: "Em đi lái xe gọi Đinh Thực quay về!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!