Dịch: Khởi Linh
***
"Nhung ca!
"Tư Nam gọi nhỏ. Bốn tay bộ đội đặc chủng xếp thành một hàng, khom người nhẹ chân nhẹ tay, men theo đường ray đi đến sân ga. Chu Nhung đi ở đầu đội ngũ thấp giọng trả lời:"Sao thế?"
"Vì sao Nhan Hào…..
"Tư Nam có chút không tiện mở miệng, Chu Nhung kiễng chân ló đầu ra. Trên sân ga rộng lớn có mười mấy con zombie đi qua đi lại, tốc độ thối rữa rất kinh khủng, cách đó hơn bốn mươi mét có một chiếc thang máy đi lên tầng trên, song đã ngừng hoạt động, Chu Nhung tức tốc nhẩm tính khoảng cách và thời gian, dùng khẩu tiểu liên chỉnh sang chế độ Single Shot, vừa nhắm vừa khẽ nói:"Cậu cứu tất cả người trong đội, lại cứu cả mạng Nhan Hào ở trên nóc tòa cao ốc……"
Vài tiếng bụp bụp của ống giảm thanh vang lên, toàn bộ zombie ở cạnh thang máy đều trúng đạn, nặng nề ngã ập xuống.
"Chú ấy cảm kích cậu là điều hiển nhiên thôi."
Chu Nhung nhấc khẩu tiểu liên lên, giơ tay ra hiệu là đã an toàn, dẫn đầu nhảy xuống sân ga.
Mấy con người vụt qua tựa như bóng ảnh ở sân ga, bước qua con zombie chết thêm lần nữa, nhanh như gió ấn thang máy đi lên.
***
Nhân viên soát vé mặc đồng phục đứng trước cổng đã biến thành zombie, quay lưng về thang máy, phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp.
Cả đội chạy lướt qua nó, liếc nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa là một phòng chờ của sân ga, hiển nhiên có trên trăm con zombie đang lắc lư đi lại không mục đích trong không gian rộng lớn u ám đó.
Hàm lượng oxi ở đây rất thấp, luồng khí không thể lưu thông, vì thế đàn zombie tạm thời không phát hiện ra nơi này có thêm mấy vị khách còn sống.
Thế nhưng chả có gì bất ngờ nếu một khi bị chúng phát hiện, chốn này lập tức sẽ biến thành địa ngục của đàn zombie đông đúc như núi gầm biển động ập tới.
"Tôi cảm thấy Nhan Hào rất có tình cảm với anh, Nhung ca ạ." Tư Nam kề sát sau lưng Chu Nhung, nói chuyện gần như cắn vào lỗ tay y, vừa quan sát chung quanh vừa hỏi nhỏ: "Hai người quen nhau thế nào đó?"
Chu Nhung tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào phòng chờ, không có để ý đến câu quỷ dị trước đó:
"Tôi được cử đến 118, thay thế nhiệm vụ đội trưởng của bọn họ, quen được với Nhan Hào trong đám người đó. Đù, sao chỗ này lắm zombie thế?"
"Cử đến?"
"Ừ."
"Thế lúc mới đầu anh làm ở đâu?"
Chu Nhung cảm nhận hơi thở ấm áp phả bên lỗ tai mình, hai má với cơ bắp không tự giác căng cả lên, vặc lại:
"Từ lúc nào mà có nhiều điều muốn nói với anh thế, đồng chí Tiểu Tư? Chúng ta còn cách phía tây khu B hai mươi phút đi xe, phải đi kiểu gì đây…."
"Tâm sự thôi ý mà," Tư Nam nói.
"……. Ban đầu là vệ sĩ bảo vệ quốc khách của chính phủ." Chu Nhung bất đắc dĩ nói:
"Đồng chí Tiểu Tư, tuy rằng anh rất chào đón cậu muốn thân thiết hơn nữa. Thế nhưng khi phải quan sát chặt chẽ mấy trăm anh bạn zombie ở đây, anh thực sự không có gan tâm sự đâu. Muốn thì để sau khi thoát thân, chúng ta tìm chỗ nào vắng người, anh thề sẽ để cậu có thể nghiệm tuyệt vời luôn…."
Anh bạn zombie soát vé hình như đã phát hiện được gì đó, hết sức chậm rãi quay cái đầu thối rữa lại.
Một tích tắc sau có tiếng crắc vang lên, tay Tư Nam nhanh như chảo chớp, bẻ xương cổ anh chàng qoay một trăm tám mươi độ.
"Thể nghiệm gì cơ?"
Tư Nam vừa đỡ cơ thể zombie lẳng lặng xuống đất, vừa thuận miệng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!