Dịch: Khởi Linh
***
"Trong tất cả mọi người ngồi tại đây, người không có khả năng cưa được Omega nhất chính là anh đó,
"Xuân Thảo nhận xét. Xe bọc thép rồ ga phóng ầm ầm nghiền nát trên mặt đường, vài con zombie hai bên vệ đường quốc lộ nghe thấy âm thanh đều ngoái đầu nhìn, nhưng mà khói xe đã bay xa, chiếc xe tiến thẳng về thành phố B rách nát hoang tàn."Lúc em nói "nhất" là tính cả đồng chí Tiểu Tư vào sao?
"Chu Nhung hỏi. Trương Anh Kiệt ngồi ở ghế phó lái xem xét tình hình giao thông quay đầu, cười nói:"Nhung ca không hiểu rồi, những Beta có vẻ ngoài đẹp trai sẽ được Omega thích nhất, nói cái gì mà săn sóc ôn nhu, tôn trọng lẫn nhau,…."
Chu Nhung chỉ vào Tư Nam bất mãn nói: "Cậu ta thì ôn nhu chỗ nào? Tôn trọng ở đâu ra?"
Tư Nam đang ôm khẩu tiểu liên trong ngực, đầu lắc lư tựa vào thành xe, nhắm mắt vờ ngủ, chả thèm mở miệng lên tiếng phản bác.
"Tư Tiểu Nam có lẽ cũng hơi dữ một tẹo."
Xuân Thảo đánh giá khách quan công bằng: "Tốt nhất phải tìm người như Nhan Hào, hoặc Tường Tử ý. Nhan Hào thì miễn bàn, mặt mũi đẹp trai sáng láng, có khí chất u buồn thâm tình trời sinh của hotboy, tuyệt đối phù hợp yêu cầu tôn trọng ôn nhu của các em Omega bé bỏng."
Nhan Hào tiếp tục lái xe, nho nhã lễ độ nói: "Cảm ơn tổ chức đã công nhận."
"Tường Tử thì càng đơn giản hơn, có thể dựa vào bối cảnh hiếp nam cường nữ, trắng trợn hơn thì dùng tiền phá." Xuân Thảo thuận miệng nói: "Thế này há Tường Tử, hôm nào dẫn Nhung ca với tất cả anh em cùng…."
Chu Nhung, Nhan Hào, Trương Anh Kiệt đang cười ha ha mãi không dứt và Đinh Thực yên lặng nhất thời thay đổi sắc mặt: "Đừng nói──!
"Có điều, đã quá trễ. Quách Vĩ Tường ngoái đầu, chậm rãi nói:"Em biết ngay mọi người chọn em là vì cái này mà….."
"Lại lên cơn rồi," Chu Nhung bất đắc dĩ nói.
Trong thành phố B, con phố dài mênh mông bát ngát vắng vẻ không một bóng người, trên đường đầy rẫy thi thể đang phân hủy, mùi hôi thối bốc lên khiến mọi người buồn nôn. Ruồi bọ bâu đầy trên thi thể thối rữa và cả trong cống thoát nước, lúc xe đi ngang qua còn truyền đến tiếng vo ve chạy tứ tán.
Cửa hàng hai bên đường đều bị đập vỡ cửa kính, quầy hàng lật đổ, đồ đạc rơi vãi lung tung trên sàn, giống như đã trải qua một cơn bão thảm họa vậy.
"Mọi người nói coi có phải em là thằng kéo chân cả đội không?"
Quách Vĩ Tường bị kích động cảm xúc, cõi lòng tràn ngập bi thương, tay chỉ vào từng khuôn mặt trên xe. Tư Nam vốn đang ngồi bên cạnh cậu ta cũng lẳng lặng xê dịch cách xa một mét, bây giờ đang ngồi cạnh Đinh Thực, lấy cùng một tư thế khoanh tay giống ban nãy chợp mắt ngủ, đến cả góc nghiêng cũng y đúc không đổi.
"Cái năm được gia nhập đội ngũ thì em đã biết, vì sao trong hơn một ngàn đơn xin thế mà cứ cố tình chọn em cơ? Chắc chắn trong này phải có vấn đề chứ gì? Vì sao cho dù em thất bại trong lần sát hạch đầu tiên mà không đá em đi, có thiệt không phải vì muốn nhờ em tìm hộ đối tượng cho mọi người không?"
"Mọi người nói xem ngoài cái vụ sát hạch đầu ấy thì em có chỗ nào không đủ tiêu chuẩn để gia nhập 118. Biểu hiện mấy năm nay của em không phải quá rõ rồi sao? Em cảm thấy bất kể từ góc độ nào em cũng không đủ tư cách vào 118, vì sao từ bé đến nhớn, mọi người đều chỉ nhìn vào gia thế nhà em, mà không có ai nhìn nhận khả năng và giá trị của em?"
"Cậu ấy từng bị chấn thương tâm lý sao….
"Xuân Thảo hỏi nhỏ. Toàn đội cùng lắc đầu với cô, Chu Nhung nhỏ giọng nói:"Chắc có lẽ là trời sinh đó."
"Thế trước đây cậu ấy chả lên cơn rồi à?"
"Sau khi vào đội thì tái phát ba lần, hai lần trước em không có mặt nên không biết thôi, lần ba này thì em cứ giả vờ không thấy đi há."
"Mọi người không coi em là một chiến sĩ thực thụ."
Quách Vĩ Tường nói chắc như đinh đóng cột, tổng kết:
"Mọi người toàn mang thành kiến với em, cảm thấy em là quan nhị đại, không phải chịu khổ, sớm muộn sẽ có ngày em phải xuất ngũ. Mọi người nể mặt cấp trên nên mới nhận em, hơn nữa vì thế gia có quan hệ rộng, có thể nhờ em làm quen được với Omega, tốt nhất là có thể giúp cả đội thoát khỏi kiếp tó độc thân. Mọi người không công nhận em là một thành viên của 118 đội, tuy rằng em….."
Quách thiếu gia nói hùng hồn, cả xe ngồi câm như hến.
"Nhưng mà," Tư Nam đột nhiên mở mắt, còn nghiêm túc nói: "Chính cậu còn chưa thoát nổi kiếp độc thân kia kìa.
"Sự im lặng chết chóc bao chùm. Tư Nam bổ thêm:"Cậu còn muốn làm gà trống nữa không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!