Chương 10: (Vô Đề)

Dịch: Khởi Linh

***

Chu Nhung thầm nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, y đứng trên nóc nhà máy, thả kính viễn vọng quân dụng xuống, có chút đăm chiêu nhìn về phía đường chân trời xa xăm.

Thu thủy trường thiên, vạn lí như tẩy (10).

Thành phố B ở phương xa ngập trong vẻ hoang tàn, như một ngôi mộ khổng lồ giữa trời đất.

"Sóng radio bị gián đoạn trong phạm vi cả nước, liên lạc với căn cứ bị đứt, phát tín hiệu định vị thì không ai nhận. Suốt một tuần qua, quân khu của thành phố B chắc chắn đã thất thủ, chỉ có điều vẫn không có tên lửa hạt nhân đến xóa sổ….."

Chu Nhung lẩm bẩm nói: "Tình trạng gì đây?"

Thang sắt phía sau truyền đến tiếng người trèo lên, có người thản nhiên nói: "Có lẽ các quân khu có khả năng phóng tên lửa hạt nhân đều đã bị thất thủ, dù thành trì có kiên cố tới mấy một khi nội bộ sụp đổ thì sẽ cũng không thể chống đỡ được ── Anh biết mà."

"Nhan Hào," Chu Nhung nói nghiêm chỉnh: "Chú còn học theo cái giọng của Tư Nam nữa là anh nện cho đấy, anh nói thật chứ không đùa đâu."

Nhan Hào cười toe, biếu một điếu thuốc qua.

"Ài," Chu Nhung hơi bất ngờ, "Chú vẫn có hàng trữ à?"

"Người ta cho đấy anh."

"Quân giải phóng không thể cầm một cây kim sợi chỉ của nhân dân….."

"Quân giải phóng canh gác khiêng đồ nhóm than vì nhân dân, cầm điếu thuốc thì cũng chẳng bị phạt, bị đánh thì cũng có anh bị ý.

"Gió thu thổi hiu hiu, bầu trời cao xa, Chu Nhung với Nhan Hào đứng đối diện nhau hút thuốc. Tại sân trước của nhà máy, cánh đàn ông đang tụ tập cùng sửa sang lưới sắt, làm đến khí thế ngút trời, còn các chị em thì đang cho gà ăn, trồng rau, những lúc rảnh rỗi sẽ tán gẫu đôi câu. Chu Nhung phì ra hơi thuốc, nói:"Hai ngày nữa việc phòng thủ sẽ hoàn tất, một mình anh sẽ đi quân khu B do thám tình hình, các chú ở đây đợi tin anh về nhé."

Nhan Hào nhất thời nhíu mày:

"Anh điên à? Biết thành phố B to thế nào không, anh định kiếm trực thăng ở đâu ra thế?"

"……….."

"Nếu quân khu B thất thủ, ắt sẽ có mười mấy vạn con zombie đông lúc nhúc ở trong đó, anh đang ngại mạng mình quá dài hay thế nào đó?"

Chu Nhung một tay cầm điếu thuốc, tay kia xoa cằm, một lúc sau mới nói:

"Anh cảm thấy có chút kì lạ. Con virus này xuất hiện và lan rộng thế nào nhỉ, vì nguyên nhân gì mà quân khu B phòng ngự nghiêm mật đến thế cũng có thể thất thủ được? Chú mà nói quân khu không có phòng kiểm dịch chặt chẽ thì anh đách tin nhé. Nhưng nếu mỗi người sống đều phải qua vòng kiểm tra mới được vào khu tránh nạn, vậy tại sao virus vẫn có thể bùng phát ở trỏng nhỉ?"

"Trừ phi," Chu Nhung trầm giọng nói, "Virus đã biến đổi, thoát được phương pháp kiểm dịch hiện tại của con người, giống mấy cô em hộ sĩ bị dính virus dù không bị cắn ở thành phố T ấy.

"Nhan Hào chợt thấy lạnh lẽo cả cõi lòng. Chu Nhung nói:"Giải thích theo nghĩa rộng, chúng ta là lực lượng bộ đội đặc chủng hàng đầu của khu Hoa Bắc, vừa mạnh mẽ nhất vừa thuộc tiểu đội có cấp bậc bảo mật cao nhất, đồng thời là đội ngũ đến gần với thành phố B nhất cho tới thời điểm này.

Nếu ngay cả chúng ta cũng phải bó tay, thì rốt cuộc quân khu B đã xảy ra chuyện gì coi như chắc chẳng còn ai biết nữa."

"Còn theo nghĩa hẹp, nếu không tìm được nguyên nhân virus biến đổi, khu tránh nạn nhỏ bé của chúng ta cũng không thể chống cự lâu dài── phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn (11), chúng ta gần thành phố B như vậy, sao có thể yên phận chui rúc ở một góc được?"

"………….." Nhan Hào im lặng rất lâu, cuối cùng thừa nhận: "Anh nói cũng đúng chút chút.

"Chu Nhung rất quý ông nhún nhún vai, phẩy tàn thuốc. Nhan Hào lại nghĩ một lát, lắc đầu nói:"Nhưng mà anh không thể đi một mình, quá nguy hiểm. Chúng ta có thể lập kế hoạch hành động….."

"Chúng ta?"

Chu Nhung bật cười nói:

"Rồi sao, cả đội xách ba lô và đi hết ấy hở? Thế hơn ba mươi người dân già trẻ gái trai lớn bé còn thêm cả một bà bầu nữa định vứt cho ai? Ai sẽ bảo vệ bọn họ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!