Chương 7: (Vô Đề)

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng chứa đồ. 

Sau đó khôi phục sự im lặng. 

Thật lâu sau cũng không có tiếng động tiếp theo. 

Rốt cuộc là ai vậy chứ? 

Tôi không thể khống chế được tính hiếu kì của bản thân, kéo tấm vải trùm trên người xuống, nhìn về phía cửa.

Đúng là gặp quỷ mà. 

Tôi nghẹn họng nhìn người kia trân trối. 

Rốt cuộc là sao thế này? 

Người kia cũng không tốt hơn tôi là bao, gương mặt cũng phản ánh sự sững sờ, trợn mắt há miệng. 

Thật lâu sau. 

Sao cô lại ở đây? Cố Chiêu Diễn mở miệng hỏi tôi. 

Tôi cùng Cố Chiêu Diễn ngồi trên ghế đá kê dưới tàng cây. 

Trên người tôi dính đầy bụi bặm, mặt mũi nhem nhuốc, cho dù đã dùng khăn tay lau đi lau lại mấy lần cũng không có hiệu quả.

"Cùng các bé chơi trốn tìm mà thôi. Anh chơi giỏi vậy, sao lại tìm được tôi thế?" 

Cố Chiêu Diễn đưa qua một chiếc khăn tay, giọng nói mang theo ý cười,

"Triển Nhan, cô ngốc à?" 

Tôi dùng giọng nói hùng hồn phản bác:

"Nếu đã tham gia vào trò chơi, đương nhiên phải dùng 100% năng lượng chứ." 

Anh càng thêm buồn cười,

"Quả thật dùng tất cả năng lượng." 

Lời nói của anh khiến cho tôi cảm thấy buồn bực không thể tả. 

Không nghĩ tới vị khách chiều nay viện trưởng tiếp lại là Cố Chiêu Diễn. 

Tưởng tượng đến cảnh bản thân vừa rồi bẩn thỉu nhem nhuốc mặt xám mày tro chui ra từ tấm rèm, tôi tiền xoắn hai bàn tay vào nhau. 

Đúng là ngu ngốc mà. 

"Cô thường xuyên tới viện phúc lợi này sao?" Cố Chiêu Diễn hỏi tôi. 

Tôi lắc đầu,

"Không tính là thường xuyên lắm." 

"Tôi thấy bọn trẻ ở đây dường như rất quen thuộc với cô." 

"Cũng tạm đi. Còn anh, sao anh lại ở đây?" 

"Lý viện trưởng trước kia có gửi lời mời đến Cố thị, cho nên hôm nay tôi đến đây nhìn xem." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!