Chương 5: (Vô Đề)

"Cô ở đâu, cách chỗ này xa không? Có muốn tôi đưa cô về không?" 

"Không cần đâu, rất gần đây, đi bộ chỉ mất khoảng chục phút thôi." Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra. 

Nghĩ lại thì, có lẽ nên đem áo đến tiệm giặt là sạch sẽ rồi mới trả lại anh. 

Quên đi, hẳn là cũng không có cơ hội gặp lại. 

Tôi định đưa cho anh, Cố Chiêu Diễn đã đứng lên nói với tôi: "Áo khoác cô cứ mặc đi, lần sau đưa cho tôi cũng được." 

Nghe vậy, tôi chỉ có thể cầm lấy. 

Đi ra ngoài đường, sau khi tạm biệt với Cố Chiêu Diễn, tôi thong thả đi bộ về nhà. 

Kì thật cũng không xem là nhà của tôi, phòng ở hoa viên Hương Tạ là sau khi tôi ở bên Lục Vân Điền, hắn bảo tôi chuyển đến, đến bây giờ cũng ở đây được hai năm. 

Lục boss đã rất lâu không đến đây, chắc cũng sắp đến lúc tôi chuyển ra ngoài. 

Xem ra tôi cũng nên đi tìm phòng rồi. 

Ngày hôm sau là Chủ nhật, sau khi rời giường, tôi mang chiếc áo của Cố Chiêu Diễn đến tiệm giặt là, sau đó lên mạng tìm kiếm phòng cho thuê. 

Dù sao lo trước khỏi họa, không thể chờ mưa mới đi mua ô được.

Đột nhiên điện thoại của Lý Vi Nhiên gọi đến.

"Triển Nhan, cậu đang làm gì?" 

"Không làm gì cả." 

Tôi còn đang cảm thấy kì lạ vì sao sớm như vậy cô ấy đã gọi đến, lại nghe giọng nói thần bí không giấu nổi vui mừng của cô ấy vang lên: "Được lắm, Triển cô nưng, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng tiếp theo! Không tồi không tồi, cho cái tên Lục Vân Điền kia tức c.h.ế. t đi thì thôi." 

Tôi như lọt vào sương mù, không hiểu ra sao, "Cậu nói gì cậy?" 

Cô ấy khẽ cười, "Còn cái gì nữa, tất nhiên là nói đến Cố Chiêu Diễn rồi." 

"Cố Chiêu Diễn thì làm sao?" 

Cô ấy hừ một tiếng, "Ngay cả tớ mà cậu cũng nói dối sao?" 

Tớ sờ sờ trán, "Tiểu thư à, tớ thật sự không biết cậu đang nói gì, Cố Chiêu Diễn rốt cuộc làm sao?" 

Có lẽ thấy tôi thật sự không biết gì, đầu điện thoại bên kia dừng một chút, "Cậu có biết Cố Chiêu Diễn là ai hay không?" 

"Không phải bạn của Chu Nhược Bạch nhà cậu à?" 

"Không chỉ là bạn của Chu Nhược Bạch, anh còn là người lớn lên từ nhỏ cùng Tôn Kiêu Kiêu và Lục Vân Điền đấy. Điều tối quan trọng là, cậu có biết vì sao Tôn Kiêu Kiêu từ chối Lục Vân Điền không? Là bởi vì cô ta thích Cố Chiêu Diễn rất lâu rồi, lần trước xuất ngoại cũng vì Cố Chiêu Diễn đi du học, cho nên cô ta nhất quyết đi phải đi theo." 

Hoá ra là có chuyện như vậy. 

Khó trách ánh mắt Tôn Kiêu Kiêu nhìn Chiêu Diễn lại kì quái như vậy. 

Không ngờ tối qua tôi lại một lời thành sấm, ba người bọn họ đúng là mối quan hệ tay ba. 

Lý Vi Nhiên vẫn tiếp tục: "Cậu xem, Lục Vân Điền thích Tôn Kiêu Kiêu, Tôn Kiêu Kiêu thích Cố Chiêu Diễn, nếu Cố Chiêu Diễn thích cậu thì… Oa, chị đại à, vậy thì cậu là người đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn rồi! Há há há, Tôn Kiêu Kiêu trở về cướp người đàn ông của cậu, vậy cậu liền hạ gục người mà cô ta thầm mến nhiều năm. Chiêu này thật lợi hại, em gái này bội phục." 

Tôi nhất thời nghẹn lời. 

Trí tưởng tượng của Lý Vi Nhiên cũng bay cao bay xa quá cơ, không đi làm biên kịch thì đúng là lãng phí tài năng, Oscar nợ cô ấy một bức tượng biên kịch xuất sắc nhất đó. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!