Cố Chiêu Diễn nghe tôi nói xong, anh đứng dậy,
"Xem ra cô đã bị Tôn Kiêu Kiêu chú ý đến rồi."
Những lời này khiến tôi hoảng sợ,
"Không thể nào! Lúc trước cô ta cũng chưa từng gặp tôi, làm sao cô ta biết?"
"Chưa từng gặp cô không có nghĩa là không biết cô. Cô quá coi thường Tôn Kiêu Kiêu rồi."
Anh vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có điều không thích hợp.
Tôi và Lý Vi Nhiên căn bản không quen Tôn Kiêu Kiêu, vì sao cô ta cố ý mời hai chúng tôi nhất định phải tham gia tiệc sinh nhật.
Có lẽ nào, mục đích thật sự của cô ta mà muốn tôi tới để ra oai phủ đầu.
"Cái đó, vậy tôi nên đi trước thì hơn."
Tôi đang định đứng dậy, khóe môi Cố Chiêu Diễn lại nở một nụ cười,
"Cô không cần gấp thế chứ."
"Tất nhiên anh không vội rồi, anh có phải tôi đâu."
"Cô đến đây như thế nào?"
Tôi… Lúc này tôi mới nhớ ra, tôi không có xe, chỗ này cũng không phải ở nội thành mà ở giữa sườn núi, muốn xuống núi phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Hoặc là, đi tìm Lý Vi Nhiên hỏi xem cô ấy đã muốn về hay chưa.
Nhàn cư vi bất thiện
Nếu không, tôi chỉ có thể đi xe căng hải xuống núi.
Cố Chiêu Diễn dường như nhìn thấu sự quẫn bách của tôi, lập tức đứng lên, Để tôi đưa cô.
Tôi cảm thấy ngoài ý muốn,
"Anh muốn đưa tôi đi?"
Phải. Anh gật đầu.
Tôi đánh giá người đàn ông trước mắt. Tôi và hắn không thân thiết, thậm chí chưa từng quen biết, vì sao anh lại nhiệt tình như vậy?
Hay có ý đồ quấy rối?
Ngẫm lại thì cũng không có khả năng.
Nếu là bạn của Chu Nhược Bạch, khẳng định cũng là công tử nhà giàu, muốn cướp tiền chắc chắn không tìm đến tôi.
Còn cướp sắc thì… Cũng không thể nào, tôi cũng không đến mức tự luyến cho rằng bản thân quá xinh đẹp.
Có đi hay không?
Anh dường như chuẩn bị đi lấy xe.
Tôi hạ quyết tâm, Đi.
"Triển Nhan, cậu định đi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!