Có điều… Lý Vi Nhiên thoáng tiếc hận,
"Tớ cảm thấy Cố Chiêu Diễn thuộc trường phái bảo thủ, có thể vì thế nên hai người tiến triển tương đối chậm."
Nói gì cũng thua cô ấy, nên tôi lẳng lặng ngồi im.
Tắm xong, hai chúng tôi thay đồ rồi đi ra bên ngoài.
Cố Chiêu Diễn ngồi trên sofa phòng khách ở tầng ba, trong tay cầm một quyển tạp chí, xem ra là đang đợi tôi.
Thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông cừu nhạt màu, phối với quần màu cà phê, ngọc thụ lâm phong, vô cùng tao nhã.
Đói bụng chưa?
Thấy tôi đi tới, anh buông quyển tạp chí trong tay ra, đứng lên hỏi tôi.
Cũng hơi hơi.
"Vậy chúng ta đi ăn gì đó." Anh nắm tay tôi.
Lý Vi Nhiên dường như cũng đã đói, thấy thế liền nói,
"Chờ tôi gọi điện cho Nhược Bạch, chúng ta cùng nhau đi."
Không cần.
Cố Chiêu Diễn lập tức từ chối đề nghị của cô ấy,
"Nhà ăn bên trên lớn như vậy, sao phải ngồi cùng hai người chứ."
Lý Vi Nhiên: ...
"Ăn một bữa cơm thôi mà, hai người không cần dính lấy nhau như vậy chứ."
Tất nhiên cần chứ.
Còn không chờ tôi nói chuyện, Cố Chiêu Diễn đã kéo tôi đi.
Tầng bốn, nhà hàng cơm Tây.
Xem ra đã đặt trước chỗ, bàn hai người ở bên cửa sổ.
Trong nhà hàng, tiếng nhạc du dương uyển chuyển, ánh đèn mê ly, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Em muốn ăn gì? Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Cố Chiêu Diễn đưa menu cho tôi.
Nhà hàng này tôi đã tới vài lần, vốn nổi danh bởi nguyên liệu nấu ăn tinh xảo sang quý, đương nhiên hương vị cũng rất tốt.
"Cái gì cũng được sao?"
Đương nhiên. Cố Chiêu Diễn ôn nhu cười,
"Không cần thương xót cho cái ví của anh đâu."
Tôi quên mất, người ta là người rất có tiền.
"Được, vậy em không khách khí nữa."
Sau khi gọi món xong, điện thoại tôi có tin nhắn đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!