Bà tôi… rất khoẻ.
Ừ. Đối phương ngừng lại,
"Không có chuyện gì, tôi cúp trước."
... Được.
Thẳng cho đến khi điện thoại được cúp, tôi vẫn không hiểu ra sao.
Một tuần sau, kì nghỉ lễ kết thúc.
Tôi trở lại thành phố, tiếp tục cuộc sống mưu sinh.
Mấy ngày nay Cố Chiêu Diễn dường như khá bận rộn, tôi cũng không muốn làm phiền anh đến ga tàu đón tôi, dù sao bắt taxi cũng tiện.
Vừa về đến nhà không bao lâu, chuông cửa chợt vang lên.
Tôi chạy ra mở cửa, là Lục Vân Điền.
Không thể không nói, tôi vô cùng ngạc nhiên. Từ sau khi tôi cùng Lục Vân Điền chia tay, hắn không còn tới đây nữa.
"Tôi có thể vào không?"
Hắn đứng ở cửa, thanh âm nghe có chút mệt mỏi.
Ách…
Tôi ngẫm nghĩ, vẫn nghiêng người để hắn vào trong nhà, dù sao tôi cũng có lời muốn nói với hắn.
Lục Vân Điền lập tức ngồi xuống sofa.
Muốn uống gì không? Tôi hỏi hắn.
Hắn lắc đầu.
Được rồi, nếu không cần tôi cũng sẽ không phải lết mình ra tủ lạnh.
"Muộn như vậy tìm tôi có việc gì không?"
"Tôi đã chia tay với Kiêu Kiêu." Lục Vân Điền nói thẳng.
Tôi gật đầu,
"Tôi có nghe chuyện này rồi."
Chúng ta…
"Lục Vân Điền, tôi đã ở bên Cố Chiêu Diễn." Không đợi hắn nói hết, tôi đã ngắt lời hắn:
"Hơn nữa, tôi định bán căn hộ này đi. Tuy rằng sổ đỏ đứng tên tôi, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói với anh."
Trên mặt Lục Vân Điền hiện lên vẻ kinh ngạc, ngoài ý muốn, khó hiểu… Rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Một lúc lâu sau, hắn há miệng thở dốc, không xác định hỏi lại:
"Hai người sống chung?"
Tôi lắc đầu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!