"Lục Vân Điền, tôi không phải kẻ vô dụng mặc cho anh muốn đến là lập tức đến, đuổi đi thì phải nhanh chóng đi; cũng không phải là chất xúc tác cho tình yêu cho anh với vị hôn thê của anh. Tối hôm qua cô ta muốn Cố Chiêu Diễn đưa mình về nhà, hôm nay anh liền nói phải trở lại như trước kia với tôi. Ngày mai Tôn Kiêu Kiêu chỉ vẫy một ngón tay với anh, anh sẽ chạy tới bảo tôi ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm? Tôi không có hứng thú, cũng không muốn ăn nhậu gì trong cuộc tình của hai người.
Đã là quá khứ thì cứ để nó ở yên trong quá khứ, chúng ta cũng tiến về phía trước, không nên sao?"
Lục Vân Điền nghe xong có chút trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới nói, "Em lên trước đi, tôi sẽ xử lí mọi chuyện thật tốt."
Sau đó, tiếng cửa xe được mở ra truyền đến.
Lúc đó tôi còn không hiểu những lời này của hắn là có ý gì, vì thế mở cửa xuống xe, nói với hắn hai chữ "Tạm biệt" liền xoay người rời đi.
Sau khi về nhà, tôi tắm rửa gội đầu, đắp mặt nạ chuẩn bị ngủ bù.
Nằm trên giường, nhớ tới đoạn hội thoại với Lục Vân Điền vừa rồi, đột nhiên tôi nghĩ tới, không bằng rao bán căn nhà này đi thì tốt hơn.
Sau khi bán nhà, tôi sẽ tìm một nơi gần công ty, một căn hai phòng ngủ cũng đã đủ dùng rồi.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vì tôi không muốn dây dưa gì với Lục Vân Điền nữa.
Tôn Kiêu Kiêu cũng không phải là đèn cạn dầu, tránh xa một chút vẫn tốt hơn.
Ba ngày sau, khi tôi đang tăng ca, Lý Vi Nhiên đột nhiên gọi điện thoại tới nói cho tôi một tin tức chấn động, Lục Vân Điền chia tay với Tôn Kiêu Kiêu.
Đầu tiên, tôi còn nghĩ mình nghe nhầm, "Cậu nói gì?! Không thể nào!"
"Lừa cậu làm gì, Chu Nhược Bạch nói cho tớ đấy! Việc này bây giờ ầm ĩ lắm."
Tôi không khỏi nghĩ đến lời Lục Vân Điền nói trong xe ngày đó, không ngờ lại là thật.
Nhưng mà, vì cái gì chứ?
"Cậu nói xem, có phải Lục Vân Điền phát hiện anh ta với cậu dư tình chưa dứt, cho nên mới chia tay với Tôn Kiêu Kiêu?" Lý Vi Nhiên dò hỏi.
Tôi tự nhận bản thân mình không có mị lực lớn đến vậy, "Có thể là Lục Vân Điền cảm thấy người Tôn Kiêu Kiêu thích là Cố Chiêu Diễn, cho nên bọn họ mới tách ra?"
Cô ấy ngẫm nghĩ, tựa hồ cũng đồng ý với góc nhìn này, "Cũng có thể."
Hai chúng tôi nói chuyện vài câu mới ngắt điện thoại.
Trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy thổn thức, tình yêu đúng là biến hóa khôn lường mà.
Có lẽ, thứ thật sự thay đổi không phải là tình yêu, mà là con người.
Tan làm đã là chín rưỡi, xe bus đã không còn chạy, chỉ có thể đặt xe đi về.
Vừa đến cửa hoa viên, tôi đã nghe tiếng còi chói tai vang lên.
Tôi quay đầu nhìn lại, một chiếc xe thể thao đỏ đang dừng ở ven đường.
Tiếng còi lúc nãy phát ra từ chiếc xe đó.
Sau đó, tôi thấy một hình dáng thon thả mở cửa xe, từ bên trong đi ra.
Là Tôn Kiêu Kiêu.
Trong lúc tôi kinh ngạc, cô ta đã đi tới trước mặt tôi.
Xem ra là cố ý tìm tôi.
Tôi dò hỏi lịch sự: "Tôn tiểu thư đi dạo đến đây, có chuyện gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!