Chương 15: (Vô Đề)

Cố Chiêu Diễn nhìn Lục Vân Điền đang ngồi trên sofa, nghi hoặc:

"Không phải còn có Lục Vân Điền đây sao?" 

Vân Điền uống rượu.

Tôn Kiêu Kiêu giải thích. 

Bình rượu trên bàn trà quả nhiên đã vơi đi phân nửa, bên cạnh bày hai chiếc ly thuỷ tinh, Lục Vân Điền ngồi ở sofa, quả thật đã say đến không còn tỉnh táo. 

Cố Chiêu Diễn nhăn mày nhìn một chút tình huống hiện tại, cũng không hỏi thêm mà đáp ứng:

"Được, tôi đưa em về." 

Tôn Kiêu Kiêu lấy túi xách, khoé môi ẩn hiện nét cười, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía tôi. 

Trước khi đi, Cố Chiêu Diễn áy náy nói với tôi:

"Anh đưa Kiêu Kiêu về trước, sáng mai sẽ quay lại." 

Có lẽ anh vẫn nhớ lời hứa ngày mai cắm trại ở đây. 

Tôi lắc đầu:

"Không cần đâu, anh trở về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng tôi cũng đi rồi, chuyện dã ngoại để hôm khác đi." 

Anh có vẻ chần chờ, tựa hồ muốn nói thêm gì. 

Tôi cười nói:

"Thật sự là không cần, dù sao chờ khi nào có thời gian rảnh là có thể cắm trại rồi, chắc sẽ không lâu đâu." 

Cố Chiêu Diễn lắc đầu, nhìn lướt qua xe của Chu Nhược Bạch,

"Cho dù ngày mai không thể cắm trại, anh sẽ đến đón em. Nếu không em về bằng cách nào?" 

Tôi vốn muốn đi nhờ xe của Chu Nhược Bạch, lúc này mới phát hiện ra xe của cậu ta là xe thể thao chỉ có hai chỗ. 

Nếu không gọi xe, cũng chỉ có thể ngồi xe của Lục Vân Điền. 

"Sáng mai anh đến đây đón em." Cuối cùng, Cố Chiêu Diễn lặp lại lần nữa, ngữ khí đã hơi nặng.

Buổi sáng, sau khi ăn sáng sửa soạn xong, Chu Nhược Bạch cùng Lý Vi Nhiên xuất phát trở về nội thành. 

Không bao lâu sau, Cố Chiêu Diễn nhắn tin đến, nói anh đang trên đường tới đón tôi. 

Tôi đang muốn trả lời, Lục Vân Điền đi xuống tầng, giọng nói như bình thường: Tôi đưa em về. 

Trải qua một trận nháo tối qua, tôi cũng không dám có liên quan gì đến hắn, miễn cho đến lúc đó lại bị võ miệng của Tôn Kiêu Kiêu nhắm tới, vì thế khách khí lắc đầu,

"Không cần đâu, Cố Chiêu Diễn đang tới đón tôi rồi." 

Sắc mặt Lục Vân Điền đen lại, ánh mắt cũng lạnh lẽo,

"Triển Nhan, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với em. Lên xe." 

Tôi có chút kì quái, Lục Vân Điền khi nào thì trở thành người dễ nổi giận như vậy, lại chẳng có ai chọc vào hắn.

"Thật sự không cần, anh đi trước đi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!