Chương 12: (Vô Đề)

Có thể là nhìn phản ứng của tôi, anh bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: Em ghét tôi sao? 

Tôi không chút do dự lắc đầu. 

Anh không biết giá trị của mình ở mức nào sao? 

"Hẳn khó có cô gái nào có thể ghét anh." 

Cố Chiêu Diễn như nhẹ nhõm trở lại, còn thật sự hỏi lại tôi,

"Nếu nói vậy, em có cảm giác gì với tôi không, một chút cũng được?" 

Kì lạ ghê.

Tôi thề, trước tối nay, tôi không hề có một chút suy nghĩ quá phận nào với Cố Chiêu Diễn. 

Nhưng ngay tại giây phút này…

"Đột nhiên có một chút." 

Chúng tôi đối diện lẫn nhau. 

Một mảnh im lặng. 

Khoé môi Cố Chiêu Diễn gợi lên độ cong mê hoặc, trên khuôn mặt phảng phất ánh nắng rực rỡ, đáy mắt giống như kim cương đen sáng chói. 

Vậy là tốt rồi.

Anh nói. 

Không khí trong xe nháy mắt trở nên ám muội.

"Tôi đưa em về trước đã." 

Kế tiếp, hai chúng tôi cũng chưa biết nói gì với nhau. Cố Chiêu Diễn lại khởi động xe, một đường chạy đến cửa tiểu khu. 

Sau khi tháo dây an toàn, tôi đang định xuống xe, lại chú ý tới một chiếc SUV vô cùng quen mắt đậu ở ven đường, là xe của Lục Vân Điền. 

Không ngờ hắn đã tới. 

Tôi mở cửa xuống xe, Lục Vân Điền cũng lập tức từ xe bước xuống. 

Sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt lắm, tựa như mưa gió mây đen vần vũ. 

Không biết hắn đã đợi bao lâu. 

"Bây giờ em lên phòng lấy giúp anh…" 

"Đừng có nói với tôi hai người đang ở bên nhau đấy." Đối phương lạnh lùng ngắt lời tôi. 

Về vấn đề này, tôi không muốn trả lời, vì vậy không nói gì.

"Triển Nhan, lấy bối cảnh của Lục gia, tôi không có cách nào cưới cô vào cửa. Mà Cố Chiêu Diễn, cô càng sánh không nổi."

Trong mắt Lục Vân Điền là hờ hững cùng lạnh lẽo, lời nói ra cũng lạnh lùng không kém. 

Đối lập với hiện tại, tôi phát hiện thái độ của hắn trước đây quả đúng là mùa xuân ấm áp. 

"Hay là, cô tính muốn hầu hạ anh ta giống như trước kia hầu hạ tôi, sau hai năm lại nhận về hai căn nhà." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!