Chương 95: Devout believers

Từ lúc quen biết Chu Nhiễn, Trình Úc đã biết cô nữ sinh chuyển trường này là một "thiếu nữ có vấn đề".

Cô trốn học, hút thuốc, học hành bê bối, chẳng bao giờ để tâm đến ánh mắt của người đời, cũng chẳng xem ai không quan trọng ra gì.

Trình Úc không có ý kiến gì với cô, nhưng không có nghĩa là không có suy nghĩ. Là cái kiểu suy nghĩ của đàn ông dành cho phụ nữ.

Năm lớp 12, Chu Nhiễn vừa mới chuyển đến không lâu vì điểm thi định kỳ quá tệ nên bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên nói chuyện.

Sau vài lần khuyên bảo, thấy cô chẳng có chút chí tiến thủ nào, giáo viên tức đến mức quyết định chuyển chỗ ngồi của cô xuống hàng cuối, mong cô tự suy ngẫm lại bản thân. Từ đó, cô và Trình Úc trở thành bạn cùng bàn. 

Khác với Chu Nhiễn, Trình Úc học rất giỏi, nhưng anh lười giao tiếp với thầy cô ở các bàn đầu, nên dứt khoát chuyển xuống ngồi cuối lớp cho yên thân.

Ban đầu cả hai đều không ai để ý đến ai, cứ thế làm bạn cùng bàn suôn sẻ hơn hai tháng. Sau khi chắc suất tuyển thẳng vào trường đại học trọng điểm, Trình Úc hầu như rất ít đến lớp. Phần lớn thời gian anh ở thư viện tự học kiến thức cho các cuộc thi quốc tế, hoặc chơi bóng rổ ở sân trường.

Họ tình cờ gặp lại nhau vào một buổi chiều sau mưa. Cô đang trốn trong bụi cỏ cạnh sân bóng rổ hút thuốc thì bị anh bắt gặp.

Qua làn khói mờ, Trình Úc nhìn cô chăm chú. Quả thật là một gương mặt rất xinh đẹp. Kiêu ngạo, rực rỡ. Tóc dài qua vai, đôi môi tô son căng mọng, mắt dài hẹp, đuôi mắt hơi xếch lên. Giống như một con hồ ly lười biếng và ngỗ ngược. Cũng giống như một bông cát cánh trắng tinh khôi.

Bị bắt gặp đang lén hút thuốc, Chu Nhiễn không hề tỏ ra bối rối. Dưới ánh mắt đầy hàm ý của anh, cô tiện tay dập đi điếu thuốc đang cháy dở, đứng dậy, ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô bước thẳng về phía anh, lướt qua, định rời đi mà không ngoái đầu lại.

Trình Úc gọi cô lại đúng lúc: "Dù gì cũng là bạn cùng bàn, gặp mặt không chào hỏi gì sao?"

Chu Nhiễn khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn anh: "Chào. Tạm biệt."

Trình Úc khẽ cười, lơ đãng, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng gầy gò của cô dần khuất sau khúc quanh.

Trong không khí phảng phất mùi đất sau mưa, quyện lẫn với hương nước hoa Garden of the Nile còn sót lại trên người cô. Mùi hương ấy, thật khó quên.

Lần thật sự có giao điểm với Chu Nhiễn là vào học kỳ hai lớp 12. Trình Úc đi ăn cùng bạn, tình cờ gặp Chu Nhiễn đang làm thêm ở nhà hàng đồ Tây – Đồ Nam Á.

Vì gọi nhầm món của khách, cô bị quản lý nhà hàng mắng ngay tại quầy bar. Gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ nghe mắng, cũng không mở miệng cãi lại.

Không rõ là vì chán hay mất kiên nhẫn, cô giơ tay, thỉnh thoảng xoay vòng hạt ngọc trai màu hồng đeo trên cổ tay.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dính chặt vào mình, Chu Nhiễn ngẩng đầu nhìn sang. Chỉ một thoáng, ánh mắt cô chạm phải Trình Úc đang ngồi ở bàn bên kia. Bất ngờ là, người rời mắt trước lại là cô.

Không lâu sau, quản lý của nhà hàng bị Trình Úc gọi sang một bên. Anh đang giúp cô gỡ rối.

Ăn xong, ra khỏi nhà hàng, Trình Úc tìm cớ tạm biệt bạn, một mình đứng chờ trước cửa tiệm tiện lợi đối diện nhà hàng, đợi Chu Nhiễn tan ca. Mãi đến khuya mới đợi được.

Chu Nhiễn không nhìn thấy anh ngay. Cô bước tới góc khuất ánh đèn bên cạnh cửa hàng tiện lợi, móc trong túi ra bao thuốc và bật lửa, cúi đầu châm một điếu. Điếu thuốc mảnh dành cho phụ nữ kẹp giữa hai ngón tay cô.

Một cơn gió thổi qua, làm loạn tóc mái trước trán, cô chẳng buồn chỉnh lại, cứ để mặc tóc che mất tầm nhìn. Từng động tác, từng cử chỉ của cô, đều mang vẻ đẹp mơ hồ giữa ngây ngô và trưởng thành.

Còn chưa kịp hút được vài hơi, điếu thuốc đã bị người ta giật mất. Trình Úc lên tiếng, giọng lười nhác: "Không thể học cái gì tốt hơn sao?"

Chu Nhiễn không có phản ứng gì khác, chỉ thản nhiên đáp: "Cậu đâu phải là gì của tôi. Đừng quản tôi, được không?"

"Không được."

"Rảnh quá hả?"

"Ừ, đúng là rảnh."

Chu Nhiễn hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!