Chương 94: (Vô Đề)

Năm hai mươi tư tuổi, Bùi Quan chính thức chấm dứt mối quan hệ "yêu xa" giữa cô và Thẩm Hành Trạc.

Quy mô của phòng làm việc trong hai năm qua ngày càng mở rộng, một mình Đoàn Tịnh Tầm không thể cáng đáng hết nên phân trọng tâm công việc ra hai thành phố Trân Hải và Thanh Xuyên.

Với tư cách là cổ đông kiêm đối tác, Bùi Quan quay về Thanh Xuyên để thành lập chi nhánh thứ hai. Trịnh Di Nam tạm thời ở lại Trân Hải, vừa bận rộn với công việc, vừa lên kế hoạch chuẩn bị cho việc mở chi nhánh thứ ba ở thành phố lân cận vào cuối năm.

Chẳng bao lâu sau khi kết hôn, Thẩm Hành Trạc đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình trong phòng làm việc cho Bùi Quan.

Ban đầu Bùi Quan không để ý, mãi cho đến khi Tiểu Chung mang theo bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến tìm cô, cô mới ngơ ngác nhận ra thì ra bản hợp đồng đó đã được đính kèm trong thỏa thuận tiền hôn nhân mà cô từng ký, chỉ là lúc ấy cô không đọc kỹ.

Nghĩ đến chuyện giữa cô và Thẩm Hành Trạc vốn đã không còn rạch ròi của ai với của ai, Bùi Quan cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy món quà anh tặng một cách thoải mái và tự nhiên. Nhưng đồng thời, cô cũng nghĩ nên tặng lại anh điều gì xứng đáng, để không tấm phụ lòng anh dành cho mình.

Trải qua một thời gian dài chuẩn bị và chỉnh sửa kỹ lưỡng, cuối cùng năm nay món quà ấy cũng đã sẵn sàng.

Ngày thứ hai sau khi trở về Thanh Xuyên, Bùi Quan dậy từ rất sớm, nhân tiện đẩy luôn Thẩm Hành Trạc người vừa chạy bộ trở về vào phòng tắm, giục anh rửa mặt thật nhanh, định sau khi ăn sáng sẽ cùng anh đến một nơi.

Thấy biểu cảm bí ẩn hiện rõ trên mặt cô, Thẩm Hành Trạc cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc cô một cái, rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Bùi Quan cầm chìa khóa xe, cùng anh ra khỏi nhà.

Vừa ngồi vào ghế phụ, Thẩm Hành Trạc quay sang liếc cô: "Đi đâu đấy?"

Bùi Quan bật cười: "Bí mật ạ."

Anh không hỏi thêm nữa.

Bùi Quan khởi động xe, không nói gì thêm, chỉ tập trung lái. Đi ngang qua trung tâm thành phố, sau một đoạn đường khá dài, cuối cùng họ cũng đến được điểm đến.

Cô đậu xe xong, cùng anh sánh bước ra khỏi bãi đậu, vào thang máy. Đây là một khu nhà ở độc lập, là khu căn hộ mới được xây chưa lâu.

Xung quanh có đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là không gian xung quanh rất yên bình, rất thích hợp để nghỉ dưỡng cuối tuần.

Quét thẻ từ qua cổng, đi xuyên qua cửa kính, Bùi Quan dẫn đầu đến trước một cánh cửa, nhập mật mã vân tay, mở cửa rồi nghiêng người nhường chỗ cho anh bước vào trước.

Thẩm Hành Trạc đi qua cô, bước vào trong căn hộ. Diện tích không lớn, toàn bộ không gian được thiết kế theo tông đen – trắng – xám đậm chất công nghiệp.

Điều quan trọng nhất là phong cách thiết kế mang đậm dấu ấn cá nhân, không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được chính là do cô thiết kế.

"Em thiết kế từ khi nào?" Anh hỏi.

Trước sự đoán đúng không chút ngập ngừng của anh, Bùi Quan cũng không lấy làm ngạc nhiên, dịu dàng trả lời: "Là lễ tình nhân năm đó, khi anh tặng em bản vẽ thiết kế."

Ngừng một lát, cô nói thêm: "Nơi này là do em dùng toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay để mua, tặng cho anh. Em muốn nơi này là căn cứ bí mật của riêng hai ta. Ngoài chúng ta ra, sẽ không ai biết đến sự tồn tại của nó."

Từ việc thiết kế nội thất đến lựa chọn từng món đồ nhỏ, tất cả đều là do chính tay cô từng chút từng chút một theo dõi và chọn lựa. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đơn giản là muốn tự mình thiết kế một bản vẽ để tặng lại anh, đợi đến một ngày thích hợp sẽ biến nét vẽ trên giấy thành hiện thực cụ thể.

Từ sau khi ký bản chuyển nhượng cổ phần, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ phải tranh thủ làm thật nhanh, thế là cô tăng tốc tiến trình mua nhà, rồi nhờ người cải tạo căn hộ thô thành không gian như hiện tại.

"Quan Quan, anh thật sự rất vui."

"Mặc dù món quà này so với những gì anh đã tặng em, có lẽ chỉ là muỗi so với voi… nhưng em sẽ từ từ đền đáp từng chút một." Bùi Quan khẽ nói.

"Giữa chúng ta… không cần phải đền đáp."

"Là em muốn tặng anh." Cô mỉm cười, mắt sáng rực rỡ.

Ngày mai là cuối tuần, họ không quay về trung tâm thành phố mà quyết định ở lại căn hộ này qua đêm.

Tối đó, khi đèn tắt hẳn, Bùi Quan bỗng mở lời: "Em đã qua sinh nhật hai mươi tư tuổi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!