Chương 93: (Vô Đề)

Đầu năm, Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc bắt đầu chuyến tuần trăng mật vòng quanh thế giới. Không có thời hạn cụ thể cho chuyến đi, cũng không chuẩn bị quá kỹ càng, chỉ đơn giản là trước khi xuất phát đã đặt sẵn một số thành phố muốn đến.

Điểm dừng chân đầu tiên là thị trấn Füssen thuộc bang Bayern, Đức. Họ đến nơi đã gần chiều tối. Hai người thuê một chiếc xe địa hình gần đó, tranh thủ trời còn sáng để băng qua dãy rừng Đen, đường đi thuận lợi, thẳng tiến đến lâu đài Neuschwanstein rồi nhận phòng tại một homestay tư nhân có lịch sử hơn ba trăm năm.

Bùi Quan ở trên máy bay gần như không ngủ được nên giờ cảm thấy khá mệt. Dù cố chịu đựng cơn buồn ngủ sau khi tắm xong, cô định về phòng nghỉ một chút, nhưng khi đi ngang ban công, cảnh tuyết trắng bên ngoài qua cửa kính lớn đã thu hút ánh mắt cô.

Bầu trời chưa hoàn toàn tối, ánh sáng mờ ảo kết hợp với màu trắng tinh của tuyết khiến khung cảnh trở nên sáng rực rỡ hơn bình thường. Nhìn ra xa, bên ngoài gần như không khác gì ban ngày.

Ngọn núi tuyết trắng xoá sừng sững cách đó vài cây số, được bao quanh bởi rừng tuyết tùng, cảnh tượng hết sức hùng vĩ. Cô đứng đó ngắm nhìn một lúc, vô tình màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, tối đen như mực. Chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy trời đầy sao lấp lánh.

Thẩm Hành Trạc vừa tắm xong, mở cửa bước ra, nhìn thoáng thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng tiến đến gần.

Anh đặt chiếc khăn tắm lên lưng ghế sofa, đứng phía sau cô và ôm lấy eo cô. Bóng hai người in trên kính cửa sổ, dần hòa vào khung cảnh đêm bên ngoài.

"Đang nhìn gì vậy?" Thẩm Hành Trạc hỏi nhỏ.

Bùi Quan qua cửa kính nhìn nét mặt mờ ảo của anh, giọng thì thầm nói: "Nhìn sao ạ. Đẹp quá."

Anh nhướn mày, liếc theo hướng cô đang nhìn lên trời: "Thích nơi này hả?"

"Dạ thích." Bùi Quan mỉm cười: "Lúc lên kế hoạch trăng mật đã xem mấy bức ảnh chụp cảnh tuyết của khách du lịch khác, không ngờ tận mắt thấy vẫn thấy rất choáng ngợp."

Tất cả những cảnh tượng trước mắt đều là món quà từ thiên nhiên, thật khó dùng lời để diễn tả vẻ đẹp ấy.

"Thích thì cứ ở đây lâu hơn một chút đi."

Bùi Quan lắc đầu: "Trên máy bay em đã nghĩ kỹ lại, vẫn muốn kịp đến Phần Lan trước giao thừa. Em muốn cùng anh ngắm cực quang vào đúng ngày sinh nhật của anh."

Họ còn nhiều thành phố khác sẽ đến, đường đi còn dài. Nếu ở lại nơi đầu tiên quá lâu, cô sợ sẽ làm chậm tiến độ, đến lúc đó không kịp đến Phần Lan.

Thẩm Hành Trạc hiểu rõ nỗi lo của cô, giọng nhẹ nhàng: "Việc lên kế hoạch để anh lo, em chỉ cần tận hưởng mọi thứ ở đây thôi."

"Bao gồm tận hưởng anh nữa chứ?" Bùi Quan quay lại nhìn anh, ánh mắt khẽ nghiêng, đầy vẻ quyến rũ.

"Nếu em cần, anh không ngại phục vụ em đâu."

Khi nói, bàn tay lạnh của anh đã vượt khỏi áo choàng ngủ, đặt lên bụng cô, còn có vẻ như đang dần di chuyển lên trên.

Cảm giác râm ran, ngứa ngáy lan tỏa từ bên trong, Bùi Quan cười khẽ, siết chặt bàn tay nghịch ngợm của anh rồi vùng ra: "Bây giờ em không cần đâu… Em đói rồi."

Quả thật hơi đói. Cả ngày vì chạy đường dài gần như không ăn gì.

"Ăn trong phòng hay ra ngoài ăn nào?"

"Không muốn ra ngoài, mệt lắm ạ." Cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nũng nịu.

Thẩm Hành Trạc rút tay ra, quay đi lấy điện thoại trên bàn trà, chuẩn bị gọi lễ tân đặt món.

Chủ homestay này là người Pháp, từng là đầu bếp chính của một nhà hàng Michelin. Ngoài chỗ ở, nhiều du khách cũng tìm đến đây chỉ để thưởng thức bữa tối tinh tế và ngon miệng.

Bùi Quan ngồi ở mép sofa, tiện tay lấy một chiếc gối ôm vào lòng, chống cằm chăm chú nhìn anh từng hành động.

Nghe anh dùng tiếng Anh chuẩn mực nói chuyện với nhân viên lễ tân, sau đó lại báo vài món ăn bằng tiếng Pháp lưu loát.

Khi anh cúp máy, cô hỏi: "Anh còn biết nói tiếng Pháp nữa ạ?"

"Lúc du học ở London, hàng xóm bên cạnh là người Pháp, để giao tiếp hàng ngày nên luyện được."

Bùi Quan vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ tài năng ngôn ngữ của anh, thốt lên: "Hy vọng sau này con chúng ta sẽ giống anh nhiều hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!