Ở bên Đỗ Nghiêm Thanh hai ngày, Bùi Quan về trước tới ký túc xá trường. Ngoại trừ Thẩm Tri Dư ngày mốt mới trở lại, hai người bạn cùng phòng khác đã có mặt trong phòng.
Hai người kéo Bùi Quan trò chuyện rôm rả, nhìn đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ trưa, họ bàn nhau đi ăn lẩu. Bùi Quan không phản đối, mở vali, nhanh chóng sắp xếp lại tủ quần áo rồi cùng họ ra ngoài.
Đối diện trường là một tòa trung tâm ẩm thực, đúng giờ ăn, quán lẩu đông nghịt người. May mắn có một bàn trống không cần đặt trước, ba người theo chân nhân viên phục vụ tiến vào.
Ngồi xuống, cởi áo khoác rồi đứng dậy pha nước chấm.
Bùi Quan nhìn chăm chú khu vực nguyên liệu chấm, tự nhiên cảm thấy không khí nhộn nhịp, mùi vị của lửa than rất thân thuộc.
Có lẽ là do cô ở tổ trạch lâu ngày nên quen cảm giác đó. Cảm giác mơ hồ, không thể định nghĩa rõ ràng, thiếu đi sự chân thực. Cô không thích cảm giác ấy lắm.
"Quan Quan." Bạn cùng phòng Tiết Nhất Nhụy dùng tay chạm nhẹ vào cô. "Cậu đoán xem mình vừa đi vệ sinh gặp ai!"
Bùi Quan tỉnh táo lại hỏi: "Gặp ai?"
"Cậu tuyệt đối đoán không ra."
"…"
"Trần Sở Diệc!"
Bùi Quan mỉm cười nói: "Cùng trường thì chuyện gặp nhau cũng bình thường mà."
"Mình không ngạc nhiên vì chuyện đó!" Tiết Nhất Nhụy nghiêng người lại gần, nói nhỏ: "Anh ta đi cùng một cô gái, mình nghĩ có thể là bạn gái. Nhưng học kỳ trước anh ta còn theo đuổi cậu mà?"
"Anh ta đâu phải lúc nào cũng theo đuổi mình, hơn nữa mình cũng không muốn anh ta theo đuổi." Bùi Quan tỏ ra bình thản, rõ ràng không mấy quan tâm chuyện này.
Cô thêm vài miếng thịt bò vào bát, múc thêm chút rau mùi, trong đầu suy nghĩ xem nên thêm loại gia vị nào nữa.
"Thôi… mình vẫn thấy tiếc quá. Hai người đi với nhau chắc chắn rất đẹp đôi." Tiết Nhất Nhụy thở dài.
"Pha nước chấm xong chưa?" Bùi Quan liếc vào bát bạn, nửa đùa nửa thật nói: "Đi thôi. Đẹp mắt không quan trọng, quan trọng là phải ngon miệng."
Nồi lẩu chia làm bốn ngăn được nhân viên bê lên bàn.
Bùi Quan thả vài loại rau củ và đậu hũ vào ngăn nước dùng nấm. Không lâu sau, nước sôi sùng sục, hơi nước bốc lên mờ ảo, tỏa lan khắp không gian.
Cô cầm đũa, kẹp một miếng bao tử bò nhúng vào nước dùng, kiên nhẫn chờ đợi.
Tiết Nhất Nhụy cầm ly thủy tinh, mắt chăm chú nhìn khung cảnh như bị đóng băng trước mặt.
Từ trước đến nay cô biết Bùi Quan rất xinh đẹp. Khuôn mặt thanh tú, nét đẹp pha chút trong sáng, đôi mắt sáng long lanh, đặc biệt cuốn hút. Một khuôn mặt đẹp như thế, thật sự không nên bị bỏ phí, phải được trân trọng và bảo vệ.
"Quan Quan, cậu thật sự không thấy khó chịu chút nào sao?" Tiết Nhất Nhụy tò mò hỏi.
Bùi Quan đặt miếng bao tử vào bát. "Ý cậu là chuyện với Trần Sở Diệc đúng không?"
"Đúng rồi. Hừ… Anh ta theo đuổi cậu suốt một năm rưỡi, đối xử với cậu rất tốt, đột nhiên bỏ cuộc… Nếu là mình, chắc chắn sẽ thấy hụt hẫng lắm."
Người bạn cùng phòng khác là Chu Nghiên cũng đồng tình. "Thật ra mình cũng nghĩ vậy."
Quả thật, Trần Sở Diệc đã theo đuổi Bùi Quan hơn một năm rưỡi. Đầu tháng chín khi mới nhập học chưa lâu, sinh viên năm nhất bắt đầu huấn luyện quân sự. Lúc đó Bùi Quan vừa kết thúc làm thêm mùa hè, thể trạng rất kém, nhanh chóng tham gia huấn luyện, ngày càng gầy đi trông thấy. Đến giờ nghỉ giữa giờ, cô đi siêu thị mua nước. Bị nắng chiếu rát suốt buổi sáng, lại không ăn sáng, bị hạ đường huyết, khi thanh toán gần như ngất xỉu. May mắn đứng sau cô là Trần Sở Diệc kịp thời giúp đỡ.
Lúc đó anh ta là sinh viên năm hai, gia đình khá giả, ngoại hình, tính cách và quan hệ đều tốt, cách thể hiện tình cảm thẳng thắn và nhiệt tình, nhưng Bùi Quan lại coi đó là gánh nặng. Nói cách khác, cô không thích anh ta, cũng có thể không xứng đáng với những điều tốt đẹp anh ta dành cho.
Cô biết mình muốn gì, cũng biết mình sẽ ở trong thế giới như thế nào sau này. Kế hoạch tương lai của cô hoàn toàn không có chỗ cho lãng mạn hay tình yêu.
Chiều đêm giao thừa năm đó, cuộc điện thoại có lẽ là bước ngoặt. Những lời cô nói nặng nề hơn bất cứ lúc nào trước đây. Trần Sở Diệc không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra sự gượng ép trong lời cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!