Trong xe rất yên tĩnh. Bùi Quan ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng cô lại cảm nhận được mùi hương thanh mát của tinh dầu xe, pha lẫn với hương gỗ tùng quen thuộc.
Tốc độ xe không nhanh, nhưng cô lại cảm thấy hơi chóng mặt. Không tự chủ được, hơi thở của cô cũng bắt đầu chậm lại.
Cô khẽ thay đổi tư thế, tựa lưng nhẹ nhàng vào ghế. Bùi Quan đưa tay xoa xoa thái dương đang nhức, mắt vẫn lướt qua từng cử động của người đàn ông bên cạnh.
Anh mặc một bộ comple đen giản dị, chiếc áo khoác màu kaki được đặt tùy tiện giữa hai người.
Chiếc laptop dựa trên đầu gối, ngón tay phải nhẹ nhàng di chuyển, thỉnh thoảng vuốt qua bàn di chuột, chăm chú đọc tài liệu một cách thong thả.
Quả nhiên, thật khó để không chú ý đến sự hiện diện của anh.
"Say xe à?" Thẩm Hành Trạc đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Ánh mắt anh vẫn dừng trên màn hình máy tính, không có ý định rời mắt nhìn cô.
Bùi Quan hơi ngơ ngác một chút. "… Có chút."
Anh không nói gì thêm, ra lệnh cho tài xế mở cửa sổ ra một khe nhỏ. Gió lạnh tràn vào, từ từ xua tan hơi nóng oi ả trong xe.
Bùi Quan cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, vốn định nói lời cảm ơn, nhưng sau một chút suy nghĩ, cô vẫn chọn im lặng.
Cô nhớ, cô đã cảm ơn anh không ít lần. Có lẽ với anh, những lời khách sáo như vậy thực sự không cần thiết và cô cũng đã nói đủ rồi.
"Quan Quan, cậu khó chịu lắm à?" Thẩm Tri Dư quay lại nhìn cô, mặt đầy lo lắng: "Trong túi mình có thuốc chống say xe, nếu cậu cần thì cứ bảo mình lấy cho."
"Không sao đâu, mình đỡ nhiều rồi." Mấy sợi tóc vương vào cổ, Bùi Quan chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, cười nói.
Thẩm Tri Dư nhìn những sợi lông thỏ trên chiếc áo khoác màu hạt dẻ của cô một lúc, rồi bỗng nghĩ đến chuyện khác, hớn hở hỏi: "À đúng rồi, Quan Quan, mấy hôm nay cậu có liên lạc với Trần Sở Diệc không?"
Chủ đề chuyển nhanh đến mức Bùi Quan suýt nữa không kịp phản ứng, không ngờ cô ấy lại đột ngột nhắc đến Trần Sở Diệc.
Nụ cười của cô hơi cứng lại, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Sau một hồi suy nghĩ, cô trả lời đơn giản: "Không liên lạc."
Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình. Xác nhận rằng vẻ mặt anh không hề thay đổi sau câu trả lời đó.
Ngày cuối năm trong thư phòng u ám, câu nói của anh rằng: câu "tận hưởng lạc thú trước mắt" không nên dùng cho tình yêu, đã làm cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Rốt cuộc là cô có lỗi. Mặc dù biết anh không quan tâm đến câu chuyện này, nhưng cô lại để tâm. Nói cách khác, những chuyện liên quan đến anh, cô không thể không để ý.
"Thật lạ… mình cứ tưởng anh ta sẽ rủ cậu đi chơi sau Tết cơ." Thẩm Tri Dư tỏ vẻ mặt khó hiểu.
"Trước đây anh ta có hỏi mình địa chỉ nhà cậu, chắc là định lén qua tìm cậu. Mình bảo anh ta năm nay cậu không về nhà ăn Tết, rồi anh ta cũng không nhắn tin lại cho mình."
Trước mặt Thẩm Hành Trác, Bùi Quan không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ đáp qua loa: "Vậy à? Mình cũng không rõ lắm."
Thẩm Tri Dư không nhận ra điều gì bất thường, tiếc nuối lắc đầu. "Anh ta rất thích cậu, đối xử với cậu cũng rất tốt. Thật sự không thử suy nghĩ lại sao?"
Khi không thể tiếp tục làm lơ, Bùi Quan đành thẳng thắn nói: "Dư Dư, người thích cậu chưa chắc đã hợp với cậu."
Thẩm Tri Dư thở dài, quay đầu đi. Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Bùi Quan thả lỏng cơ thể căng thẳng, vô tình ngẩng lên, phát hiện ra người đàn ông đang nhìn cô. Cái nhìn của anh hoàn toàn khác với cái ánh mắt lạnh lùng khi cô gọi anh là "chú út" ở ngoài xe. Giờ đây, ánh mắt anh sắc bén, rõ ràng, không chút che giấu.
Lặng lẽ, không gợn sóng, nhưng dường như lại pha lẫn một thứ gì đó mà cô không thể nhận ra, cũng chẳng hiểu được anh.
Cô vội vàng thu ánh mắt lại, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh như cắt, môi cô khẽ run lên. Tim đập thật mạnh.
—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!