Chương 49: (Vô Đề)

Bóng đêm dần buông xuống, không gian trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Ban đầu, Bùi Quan còn ngượng ngùng phản ứng, nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã bắt đầu không thể chống cự nổi.

Kỹ năng hôn của anh thực sự rất điêu luyện, không cho phép ai từ chối, mạnh mẽ và cuồng nhiệt quấn lấy cô, dễ dàng khiến người ta lạc lối.

Trong khoang miệng cô tràn ngập vị đắng của rượu Tequila, còn hơi thở của anh mang theo mùi thuốc lá nhẹ nhàng, quyến rũ.

Cơ thể Bùi Quan bắt đầu mềm nhũn, vô thức quàng tay lên vai anh, tìm cách giữ thăng bằng. Cánh tay nóng bỏng của cô dính chặt vào vải đen nơi cổ áo anh.

Hơi thở bị cuốn đi liên tục, việc lấy lại nhịp thở càng lúc càng khó khăn, mắt cô mờ đi như bị bao phủ trong một làn sương.

Lông mi cô run rẩy vài lần, Bùi Quan mở mắt ra, và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô gặp phải đôi mắt sâu thẳm của anh, như những rặng đá ngầm dưới biển sâu.

Khoảng cách gần gũi khiến nhịp tim cô đập mạnh hơn. Cô không thể không nhắm mắt lại một lần nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đôi môi lạnh lẽo của anh từ từ di chuyển xuống, dừng lại quanh cổ cô, nhẹ nhàng m*n tr*n. Hơi thở của Bùi Quan càng lúc càng gấp gáp.

Cơ thể cô quá quen thuộc với anh, đến cuối cùng, chỉ còn lại một thứ khát khao không thể chịu đựng nổi. Cô túm chặt áo anh, như một kẻ sắp chết đuối bám lấy một cọng cỏ cứu mạng.

Thẩm Hành Trạc nhận thấy sự thay đổi nhỏ của cô, bật ra một tiếng cười khẽ từ cuống họng, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cô: "Muốn sao?"

Bùi Quan chôn mặt vào cổ anh, tai đỏ ửng lên. Trong chuyện này, cô chưa bao giờ chiếm ưu thế, cô quá dễ dàng bị chi phối cảm xúc.

Trong một khoảng thời gian dài, Bùi Quan cảm thấy như mình như đang lơ lửng, như thể cơ thể và tâm trí không còn thuộc về mình nữa.

Phía sau là ánh sáng từ muôn ngàn ngôi nhà, chỉ có một lớp kính trong suốt ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cô càng nghĩ thì cảm giác cấm kỵ trong lòng lại càng mạnh mẽ.

Cô không thể nhìn thấy cảnh đêm ngoài cửa sổ, thứ duy nhất cô biết là anh vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt cô.

Cuối cùng, Bùi Quan thở hắt ra một hơi dài, như người lên được bờ sau khi kề cận cơn nguy kịch, cảm thấy như được tái sinh.

Thẩm Hành Trạc bế cô lại ghế nằm, kéo một chiếc chăn bên cạnh phủ lên người cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, không nói gì, rồi thẳng bước vào phòng tắm rửa tay.

Bùi Quan nằm bất động, cơ thể mềm nhũn như một đống bùn nhão, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại được bình tĩnh.

Dư âm của chất cồn trong cơ thể khiến suy nghĩ của cô vẫn mơ hồ, lạc lõng, đột nhiên dâng lên một cảm giác xấu hổ muộn màng.

Mấy phút trôi qua, Thẩm Hành Trạc quay lại phòng khách, lau khô tay bằng khăn giấy, rót một cốc nước ấm rồi đi về phía cô.

Anh dùng ngón tay chạm nhẹ vào má cô, nơi đã ửng đỏ. "Bồn tắm đang xả nước nóng, đợi một chút rồi đi tắm nhé."

Cổ họng cô khô rát, Bùi Quan hé miệng, nhưng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.

Cốc nước được đưa tới. Dựa vào lực từ tay anh, cô từ từ ngồi dậy, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ. Nước ấm chảy xuống cổ họng, rồi xuống dạ dày.

Cô lại dừng lại một chút, khi trả lại cốc, tay kia nhẹ nhàng kéo vạt áo anh.

Thẩm Hành Trạc cúi mắt nhìn cô. "Sao thế?"

"… Còn anh thì sao?"

"Anh có việc phải xử lý." Thẩm Hành Trạc đưa tay, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô ra sau tai.

"Em muốn anh ở bên em." Cô dịu dàng nói.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô vài giây, tay trái nắm lấy bàn tay cô, đùa nghịch ngón tay cô. "Đừng làm vậy. Nhà anh không còn bao dự phòng đâu."

Cô cảm nhận được anh nhẹ nhàng siết lấy lòng bàn tay cô, không quá mạnh, nhưng lại đầy vẻ khiêu khích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!