Tầm mắt nhìn thấy là anh và những ngọn lửa đang nhảy múa phía sau anh. Trải nghiệm thị giác quá ấm áp khiến người ta có cảm giác mơ hồ kỳ lạ. Bùi Quan hít thở dần dần chậm lại.
Thời gian từng giây trôi qua, nhưng Thẩm Hành Trạc vẫn nhìn cô không rời mắt, không hối thúc cô lên tiếng.
Cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay anh dần dần được hòa với nhiệt độ từ làn da cô.
Bùi Quan lấy lại bình tĩnh, không chút sợ hãi mỉm cười, tự nhiên đối diện với anh.
Cô học theo giọng nói nhẹ nhàng của anh: "Anh sẽ sao?"
Phản ứng của cô có chút khiến anh bất ngờ. Thẩm Hành Trạc dĩ nhiên không trả lời câu hỏi này, nhìn cô một cách sâu lắng, không có ý định tiếp tục trêu chọc cô, trực tiếp buông tay khỏi cổ tay cô.
Giữa họ vẫn gần nhau như vậy. Đầu gối mịn màng của cô thi thoảng chạm vào vải quần âu của anh.
Bùi Quan có vẻ không quen với bầu không khí im lặng đột ngột này, ánh mắt hơi lảng tránh, mí mắt hơi hạ xuống, ánh mắt rơi trên chỗ nền sàn gỗ màu nguyên bản được ghép lại.
"Em biết anh sẽ không." Giọng Bùi Quan nhẹ nhàng thay anh trả lời.
Trong vài tháng qua, cô hiểu biết về Thẩm Hành Trạc thực sự còn rất hạn hẹp nhưng không biết vì sao, cô lại chắc chắn anh sẽ không.
Thẩm Hành Trạc không lên tiếng, không tiếp tục chủ đề này, quét mắt xung quanh, rồi hỏi cô: "Ở đây sống có quen không?"
"Khá ổn, em không kén giường, ở đâu cũng vậy."
"Thiếu gì thì liên lạc với Tiểu Chung."
Bùi Quan ngập ngừng một chút. "Không cần đâu ạ… Những việc em có thể làm thì em sẽ tự xử lý, không muốn làm phiền anh ta nữa." Cũng không muốn làm phiền anh.
Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm.
Bầu không khí ấm áp và vừa vặn. Không có ý định suy nghĩ quá nhiều, Bùi Quan bất ngờ thừa nhận: "Thực ra lần trước Dư Dư đến đã nói với em về chuyện anh bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện."
Thẩm Hành Trạc ừ một tiếng.
"Em rất lo cho anh. Vì vậy, cách đây không lâu em đã gọi điện cho Tiểu Chung hỏi một số chuyện liên quan đến anh." Cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em thực sự đã từng liên lạc với anh ta."
"Chuyện này không cần báo cáo với tôi."
Bùi Quan nhẹ nhàng lắc đầu. "Không phải đâu… Anh hình như hiểu sai trọng điểm rồi."
Thẩm Hành Trạc nhướn mày, cố ý không nói gì, chờ cô nói hết.
"Trọng điểm là… em rất lo cho anh." Bùi Quan nói, thế rồi ánh mắt bắt đầu ngân ngấn nước. "Thẩm Hành Trạch, anh có hiểu không?"
Nói xong câu đó, vài sợi tóc từ sau tai cô hơi xoã ra, lướt xuống trước ngực, Bùi Quan vô thức đưa tay vuốt lại tóc.
Vết sẹo nhỏ trên khớp ngón tay của cô lộ ra trong không khí. Thẩm Hành Trạc nheo mắt, nắm lấy cổ tay cô, đưa tay cô đến trước mắt anh.
Anh nhìn qua một lượt hỏi: "Sao lại bị như thế?"
"Trước kia khi hầm canh không cẩn thận bị nước canh bắn vào." Bùi Quan khẽ hít một hơi. "Không sao đâu, giờ đã gần khỏi rồi."
"Hầm canh?"
Bùi Quan lưỡng lự một chút. "Vâng… Đột nhiên muốn uống canh."
"Sau này đừng nấu nữa."
"Dạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!