Chương 46: (Vô Đề)

Bùi Quan thuê một căn hộ cũ vừa được tân trang lại không lâu, nhiều thiết bị chưa kịp sửa chữa vì vậy chức năng của chúng không thể tránh khỏi còn thiếu sót.

Trong tòa nhà, hành lang tối tăm và thiếu ánh sáng. Đèn cảm ứng sáng rồi lại tắt, rõ ràng không đủ sáng để sử dụng.

Bùi Quan đã quen với những tình huống bất ngờ như vậy, cô nắm tay vào tay vịn cầu thang, từ từ bước lên một bậc.

Đứng thẳng người, cô quay lại nhìn bóng dáng mờ nhạt của Thẩm Hành Trạc phía sau, nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ có đèn cảm ứng ở tầng một là hỏng thôi, ban quản lý nói vài ngày nữa sẽ có người đến sửa."

Trong bóng tối, Thẩm Hành Trạc lướt mắt qua xung quanh, bình tĩnh hỏi: "Trị an ở đây thế nào?"

"Em thấy cũng khá tốt…" Câu nói của cô chỉ đến đó thì đột nhiên dừng lại, không tiếp tục nữa.

Chiếc xe của anh có thể tùy tiện vào mà không cần báo trước, đủ để chứng minh là khu chung cư này không có quy định ra vào nghiêm ngặt.

Suy nghĩ một lát, Bùi Quan cười nói: "Dù sao cũng chỉ ở đây một tháng thôi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Thẩm Hành Trạc không đáp lại, rõ ràng không tán thành lời cô nói.

Bùi Quan cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra. Đang định mở chức năng đèn pin, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định bỏ qua.

Cô lùi lại một bước, đứng lên bậc thang ngang bằng với anh, hơi nghiêng người, nhẹ nhàng kéo một chút vải áo sơ mi bên hông anh.

Trong bóng tối, âm thanh vải chạm vào đầu ngón tay bị khuếch đại lên rất rõ. Thẩm Hành Trạc bình thản nhướn mày: "Sao thế?"

Bùi Quan không trả lời ngay lập tức, đầu ngón tay mềm mại lần theo đường nét vải áo của anh, trước tiên chạm vào dây đeo đồng hồ của anh, rồi tiếp tục lướt đến lòng bàn tay anh.

Chỉ trong giây tiếp theo, cô chủ động và táo bạo nắm lấy hai ngón tay anh. Bàn tay anh vẫn lạnh như mọi khi.

Vành tai cô không tự chủ được nóng lên, nhưng chưa đợi anh có phản ứng, Bùi Quan đã mở miệng: "Nắm tay em đi, sợ anh bước hụt."

Thẩm Hành Trạc im lặng nhìn cô hai giây, không rút tay ra cũng không đáp lại, để mặc cô kéo mình lên tầng hai.

Đèn cảm ứng sáng lên, ánh sáng màu cam ấm áp chiếu lên người họ. Bùi Quan vừa khéo buông tay, bước sang một bên, tạo khoảng cách nhỏ với anh.

Cả hai lên tới tầng bốn. Bùi Quan tra chìa khóa vào ổ khóa, vặn mở cửa chống trộm, mở cửa, nhường vị trí cho anh.

Thẩm Hành Trạc bước qua cô bước vào trước. Bùi Quan theo sau anh, đóng cửa lại, đưa tay trái tìm công tắc tường, bật đèn trong phòng.

Không gian trong phòng tràn ngập mùi hương vani nhẹ nhàng, ngọt ngào mà không gắt. Thẩm Hành Trạc liếc nhìn xung quanh một lúc rồi thu tầm mắt lại.

Anh cúi đầu, nhìn Bùi Quan đang cúi người mở tủ giày, lướt qua vài lần rồi lấy ra một đôi dép chưa bóc bao bì.

Bùi Quan nói: "Ở nhà chỉ có loại dép dùng một lần này… kích cỡ hơi nhỏ, anh đành mang tạm vậy."

Cô không nghĩ sẽ có ngày dẫn anh về đây nên cũng chẳng chuẩn bị dép cho nam giới. Vừa rồi trong xe, hoàn toàn chỉ là ý nghĩ đột xuất mới hỏi anh có muốn lên đây ngồi một lát không.

Thẩm Hành Trạc dĩ nhiên không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, thay xong dép, anh bước vào trong. Trước mắt anh là những dấu vết nhỏ nhặt của cô trong căn hộ này.

Bùi Quan ngước nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, bỗng nhiên hỏi: "Tối nay anh có uống rượu không?"

Vì lúc ở trong xe cô không ngửi thấy mùi rượu từ người anh, tò mò mãi, cô không nhịn được hỏi.

Thẩm Hành Trạc lười biếng "ừm" một tiếng.

"Dạ dày anh không sao chứ?" Cảm thấy câu hỏi này có chút không thích hợp, Bùi Quan liền dừng lại, chuyển sang hỏi: "Anh có muốn ăn khuya không?"

Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cách thăm dò.

"Em hơi đói, có thể ngồi ăn với em một chút không?" Cô hỏi lại bằng một cách tự nhiên hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!