Chương 41: (Vô Đề)

Kiều Ôn Nghê mở ngăn chứa đồ trong xe, đặt các báo cáo kiểm tra vào trong và nói: "Nhớ cậu giúp chị vứt chúng đi khi có thời gian."

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái, nói: "Dự định sẽ giấu anh ấy mãi sao?"

"Ừ, hiện tại chị nghĩ là như vậy." Kiều Ôn Nghê cười nhẹ. "Chị thực sự không nghĩ ra cách nào khác."

"Chị có thể chọn để anh ấy biết."

"Nói cho anh ấy biết thì sao? Anh ấy là anh hai của cậu, cậu hiểu anh ấy hơn chị, biết chắc anh ấy sẽ muốn đứa trẻ này." Kiều Ôn Nghê ngừng cười, cúi đầu và đưa tay xoa bụng. "Chị không muốn ép anh ấy phải quyết định."

"Em cứ tưởng chị sẽ vui khi kết hôn với anh ấy." Thẩm Hành Trạc nói.

"Cho đến giờ, chị chưa bao giờ không vui." Kiều Ôn Nghê nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm: "Lúc đầu không muốn kết hôn, chỉ là vì không muốn thấy anh ấy khó xử. Chị thực sự hiểu rõ hơn ai hết, anh ấy không yêu chị, cưới chị chỉ khiến anh ấy đau khổ."

Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm.

Trong xe im lặng rất lâu. Kiều Ôn Nghê ổn định lại tâm trạng, lấy lại vẻ mặt bình thường, rồi chuyển chủ đề: "À này, ngày cưới của Huy Nhuy đã được ấn định sớm hơn rồi. Sắp tới bà nội sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ mời bên nhà trai, anh cả và Hạ Châu sẽ đi, cậu có đi không?"

"Có thời gian thì em sẽ đi."

"Huy Nhuy rất mong cậu đi. Cá nhân chị cũng hy vọng cậu có thể đi… Chúng ta đều biết lý do vì sao em ấy lại ấn định ngày cưới sớm như vậy."

Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng nói: "Em không muốn đi vì không đồng ý với cách em ấy xem chuyện trọng đại cả đời như một ván cược mạo hiểm."

"Cậu nghĩ em ấy đang hành động theo cảm tính sao?"

"Không phải sao?"

Kiều Ôn Nghê không trả lời trực tiếp, chỉ cười nhẹ, nói: "Đợi đến khi cậu thật sự yêu một người, có lẽ cậu sẽ hiểu nỗi niềm khó tỏ của người ấy."

Kỳ thi cuối kỳ đến gần, Bùi Quan rơi vào một trạng thái hỗn loạn quá mức vì công việc bận rộn. Không có thời gian để quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ngoài ăn uống và ngủ nghỉ, suốt ngày cô đều cắm cúi học trong thư viện, ôn lại tất cả các môn học.

Vào đầu tháng bảy, trước khi mùa hè oi ả bắt đầu, kỳ thi cuối cùng kết thúc, học kỳ hai năm thứ hai chính thức kết thúc.

Bùi Quan và Thẩm Tri Dư ra khỏi giảng đường đến một nhà hàng gần trường để ăn một bữa, rồi sau đó trở lại ký túc xá.

Thẩm Tri Dư ngồi thả lỏng trên ghế, dựa người ra sau, tay cầm một ly nước nho phô mai có ba phần đường, ngẩng đầu nhìn Bùi Quan đang thu dọn hành lý.

"Quan Quan, hè này cậu có về quê không?"

Bùi Quan mở tủ quần áo, lấy ra đồ để thay. "Không về… còn mấy việc chưa làm xong. Có lẽ mình sẽ đến nhà bạn ở vài ngày rồi xem có nên tìm công việc làm thêm không."

Thành Úc gần đây không có ở Thanh Xuyên, căn nhà của anh luôn bỏ trống. Cô sẽ qua đó ở một thời gian và tiện thể chăm sóc mèo cho anh.

"Không thể thực tập chung vào mùa hè, tiếc thật." Thẩm Tri Dư thở dài một hơi: "Mình đã định sẽ quấn quýt với cậu suốt cả mùa hè cơ."

Hiểu ý của cô ấy, Bùi Quan cười nói: "Chờ đến khi khai giảng sẽ có nhiều cơ hội để chúng ta ở bên nhau. Hơn nữa, mình sẽ ở lại Thanh Xuyên trong hè, chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào."

"Haiz… chỉ có thể như vậy thôi."

Nói chuyện vài câu, Bùi Quan thu dọn xong đồ đạc, đóng va li lại, dựng nó lên và dùng sức đẩy vào góc phòng.

Thực ra đồ đạc của cô không nhiều, chỉ vài bộ quần áo và một số vật dụng thiết yếu, một chiếc va li là đủ để chứa hết. Cũng giống như lần trước khi cô dọn ra khỏi Trung Cốc, mọi thứ đều rất gọn gàng.

Thẩm Tri Dư uống xong ngụm cuối của nước trái cây, ném chai vào thùng rác, đứng dậy và bắt đầu thu xếp quần áo.

Một lúc sau, cô hỏi Bùi Quan: "Một lát nữa có cần mình tiễn không? Sáng nay mình đã gọi điện cho tài xế rồi, hẹn tài xế đến trường đón mình lúc một giờ chiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!