Bùi Quan hồi nhỏ đã từng bị đuối nước một lần. Ở cái tuổi ngây ngô, cô đã theo ba đến công trường để ngủ ngoài trời.
Công trường không có đèn đường, chỉ có đèn pin để chiếu sáng. Sau khi vất vả hoàn thành bài tập, Bùi Quan ham chơi đùa, nhân lúc ba đi lấy nước nóng pha mì ăn liền, cô lén lút ra ngoài.
Đầu mùa đông, đêm sương mù mờ ảo. Khu vực gần đó có một con sông, xung quanh người qua lại thưa thớt.
Cô rơi xuống nước, ngay lập tức bị ba đuổi kịp cứu lên bờ. Rơi xuống mặt cô là một cái tát nhẹ, chẳng đau đớn gì, thậm chí có chút ngứa, nhưng cảm giác xấu hổ thì đậm đà.
Đó là lần duy nhất ba đánh cô. Ba ướt sũng, tay đẫm vết nứt vì lạnh, khẽ v**t v* má cô, chính là nơi vừa bị ông đánh. Ba nhìn cô, không nói gì, nhưng dường như lại như nói hết mọi điều.
Bùi Quan sẽ không bao giờ quên cảm giác ấy. Cảm giác nghẹt thở khi nước lạnh tràn vào mũi lúc đuối nước. Thêm nữa là cảm giác tự ti mạnh mẽ khi ba nhìn cô, như thể truyền cho cô cảm giác không thể tự lo nổi cho con gái, ông đã sớm đầu hàng với cuộc sống đầy khó khăn.
Sau lần đó, Bùi Quan không bao giờ phạm sai lầm nữa, giả vờ không để ý nhưng trong lòng cô tắt ngấm mọi niềm vui vừa mới chớm nở. Cô trở nên hiểu chuyện, ngoan ngoãn, học giỏi, chăm sóc em trai, chưa bao giờ làm ba mẹ phải lo lắng.
Vào tối trước ngày ba gặp nạn, ông trở về trong tuyết, tay cầm hai chuỗi kẹo hồ lô, một cho cô, một cho Bùi Tranh.
Ngày hôm đó ba rất vui vẻ, bảo với mẹ rằng tiền công bị nợ đã có thể giải quyết vào ngày mai. Mẹ nghe xong cũng vui mừng, mang ra một miếng thịt đông lạnh nhỏ từ tủ lạnh, định tối nay nấu thêm một món ăn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Quan phải đi học, trước khi đi, cô nghe ba vui vẻ đùa rằng: "Quan Quan của chúng ta lớn rồi, có thể tự "cứu" mình rồi."
Câu nói "cứu" mình lúc đó là khen cô nhỏ tuổi đã có thể tự đi học.
Đó là câu nói cuối cùng ba nói với cô.
Vài giây trước khi cô quyết định bước về phía Thẩm Hành Trạc, câu nói đó lại hiện lên trong đầu cô.
Tự cứu mình.
Anh chính là cái phao cứu sinh mà cô đã tìm kiếm. Cô không chỉ muốn nắm bắt mà còn phải tìm mọi cách sống cùng anh, cùng tồn tại. Cô biết rằng không chắc mình sẽ làm được, nhưng mỉa mai thay, cô không có lối thoát khác.
Trong khoảnh khắc pháo hoa bùng nở, Bùi Quan cố gắng để bản thân trống rỗng, không nghĩ đến gì khác.
Sau khi nói câu chúc mừng năm mới, cô vẫn không rời mắt khỏi anh. Ánh mắt giao nhau, anh khẽ mím môi, ánh mắt sâu thẳm như mực.
Tiếng pháo hoa nổ dần dần ngừng lại.
Thẩm Hành Trạc tiến đến nơi có gió, từ túi áo khoác lấy ra một bao thuốc lá và bật lửa, nhẹ nhàng hỏi: "Cô phiền không?"
Bùi Quan lắc đầu. "Anh cứ tự nhiên."
Một ngọn lửa bùng lên, nhảy múa theo gió rồi biến thành một làn khói trắng.
Các khớp ngón tay của anh thật đẹp, tay kẹp điếu thuốc mảnh mai, cúi đầu nhả khói, khuôn mặt anh hòa vào màn đêm. Quả thật là một vẻ đẹp cuốn hút, dễ chịu và hài hòa, thậm chí không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Trong lúc căng thẳng, Bùi Quan mất tập trung suy nghĩ.
"Ở đây ăn Tết có quen không?" Anh đột nhiên hỏi.
Bùi Quan hơi giật mình, không ngờ anh lại bình tĩnh trò chuyện như thế, không nhắc tới chuyện cô vừa bị nghi là nhìn trộm trong góc khuất.
Có vẻ như anh xem cô như người thân trong nhà đến thăm tổ trạch đón Tết.
Suy nghĩ một vài giây, không biết có nên giải thích rắc rối hay không, cô nhẹ giọng đáp: "Vâng, ở đây cũng khá tốt."
"Nếu cảm thấy chỗ nào không ổn cứ nói ngay với nhân viên."
"Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn anh."
Cuộc nói chuyện ngắn gọn kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!