Cửa phòng khẽ mở, gió ẩm ướt ùa vào khiến màng nhĩ như bị châm chích, vang lên tiếng ù ù. Cả người lạnh lẽo, gần như không thở nổi. Bùi Quan lúc này chỉ cảm thấy ngột ngạt, giống như một con cá bị rã đông rồi lại bị phơi dưới ánh mặt trời.
Cảm giác nghẹt thở, xấu hổ, tê tái, thậm chí gần như là đau đớn. Cô chưa từng thấy Thẩm Hành Trạc như vậy. Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lẽo như băng, mang theo một tia u ám lạnh lùng. Chỉ riêng ánh mắt và lời nói của anh đã đủ để phá vỡ niềm tin duy nhất còn sót lại trong cô.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: "Nói đi."
Bùi Quan đứng yên tại chỗ, môi mím lại không tự chủ run rẩy, lời sắp thốt ra lại chỉ còn lại im lặng. Không khí trở nên đặc quánh, nặng nề như chết lặng.
"Mới nãy không phải còn muốn nói với tôi điều gì sao, sao giờ lại thành câm rồi." Thẩm Hành Trạc vượt qua cô, ngồi xuống ghế sofa.
"Bùi Quan, nói đi."
Thời gian trôi qua lâu lắm, cuối cùng Bùi Quan mới có thể khiến mình lên tiếng: "Thẩm…"
Chỉ một từ thôi, gần như tiêu tán hết tất cả sức lực của cô.
Thẩm Hành Trạc cười nhếch mép, nụ cười không tới mắt đã nhanh chóng biến mất: "Nếu em không nói được, vậy để tôi nói thay em."
Bùi Quan nhìn vào mắt anh, cơ thể như cứng đờ. Anh vẫn giữ vẻ bình thản, không có gì thay đổi, nhưng cô không thể không cảm nhận được áp lực lạnh lẽo và xa cách chưa từng thấy mà anh dành cho cô.
Không khí u ám nặng nề đến mức đáng sợ, khiến người ta không chỉ hoảng sợ mà còn trở nên vô cảm.
"Em muốn bắt đầu từ đâu?" Thẩm Hành Trạc tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô: "Bắt đầu từ việc lấy thông tin về công ty Khởi Thịnh từ tôi? Hay là chuyện em và người anh trai họ Trình của em âm thầm liên kết với nhau?"
Bùi Quan nín thở, cuối cùng không tự chủ được mà giọng nói run rẩy: "Hóa ra anh đã biết hết rồi…"
"Em đã đánh giá quá cao khả năng diễn xuất của mình rồi."
"Anh đã biết hết rồi… sao còn để em ở lại bên cạnh anh lâu như thế?"
"Chẳng có lý do gì đặc biệt cả." Thẩm Hành Trạc nói bằng giọng điệu bình thản. "Chỉ là cảm thấy cuộc sống nhàm chán, tôi nghĩ là cũng chẳng sao nếu vui đùa cùng em."
Bùi Quan cắn chặt môi, lưng thẳng tắp, không dám động đậy. Mồ hôi dần dần thấm vào vải áo, gió thổi qua khiến cô lạnh cóng trong chốc lát, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy nóng bừng vì sự nhục nhã và không thể tự kiềm chế.
Không cho cô thời gian trả lời, Thẩm Hành Trạc tiếp tục nói: "Bùi Quan, chuyện riêng của em không phải bí mật, chỉ cần tra một chút là có thể biết rõ."
"Tôi chỉ không ngờ, em tiếp cận tôi không chỉ vì bản thân mình mà còn vì tên họ Trình đó." Anh nói.
"… Không phải như vậy đâu." Bùi Quan mơ màng lắc đầu.
"Nhà họ Trình mấy chục năm trước bắt đầu từ ngành vật liệu xây dựng, dù hiện tại họ đã chuyển hướng sang lĩnh vực mới nhưng vẫn có chỗ đứng trên thị trường. Mối quan hệ với công ty Khởi Thịnh rõ ràng là một mối quan hệ cạnh tranh."
Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng bổ sung: "Đây là một đoạn trong tài liệu điều tra."
"Thẩm Hành Trạc, em hy vọng anh có thể tin em, em thật sự không biết chuyện này… và em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm gì để lừa dối anh." Bùi Quan cảm thấy vô cùng bất lực.
"Cho tôi một lý do để tin em."
Bùi Quan hé miệng, nhưng không nói được gì. Giờ đây, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lời nói của mình chẳng khác gì biện hộ, huống hồ gì nói để khiến anh tin tưởng.
"Trong tài liệu còn một đoạn nữa, liên quan đến chuyện tình cảm của hắn ta. Em muốn nghe không?"
Bùi Quan đầu óc trống rỗng.
"Hắn ta hai năm qua không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào." Thẩm Hành Trạc ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. "Sao, hắn ta đang chờ em? Hay là em đang chờ hắn ta?"
"Em và Trình Úc chưa bao giờ có quan hệ như anh nghĩ."
"Vậy em nói tôi biết, tôi đang nghĩ mối quan hệ giữa em và hắn ta là gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!