Chương 35: (Vô Đề)

Trên đường về, cả hai gần như không nói gì với nhau.

Bùi Quan ngẩn người nhìn ra khung cửa sổ phủ màu hoàng hôn, để mặc tâm trí trôi dạt. Dòng suy nghĩ dường như đặc quánh lại, trong đầu bất giác tưởng tượng ra những tình huống có thể sẽ xảy ra tiếp theo.

Trước nay phần lớn đều là đột ngột. Giống như lần này, kiểu chờ đợi mang chút điềm báo như thế này không khỏi khiến tim cô đập nhanh hơn.

Đặc biệt là khi nhớ lại ánh mắt sâu thẳm tưởng chừng như phẳng lặng của anh trong nhà hàng, cùng với lực siết tay anh trong lòng bàn tay cô. Sự trêu chọc đó rõ ràng đến mức không thể lầm lẫn. So với anh, cô lại càng hiện ra vẻ ngây ngô non nớt.

Chạng vạng, bóng đêm sắp buông, đèn đường nhanh chóng bật sáng. Ánh đèn màu cam phản chiếu vào trong xe.

Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, Thẩm Hành Trạc nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Đang nghĩ gì thế?"

Bùi Quan tập trung lại, đối diện với đôi mắt dài và hẹp của anh, nở nụ cười dịu dàng: "Em đang nghĩ về anh."

"Về anh sao?"

"Vâng… đột nhiên cảm thấy anh như ở rất xa em vậy."

Thẩm Hành Trạc chỉ lạnh nhạt nhìn cô hai giây rồi lập tức dời ánh mắt đi, rõ ràng không hề hứng thú với cảm xúc đột ngột dâng lên của cô.

Một thoáng lặng im. Bùi Quan không còn tâm trí để tiếp tục ngắm cảnh đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, cô tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt vờ ngủ.

Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm. Xe chậm rãi dừng lại dưới khu căn hộ. Sau khi ra khỏi thang máy, Bùi Quan bước vào nhà trước anh một bước, đầu ngón tay nhẹ chạm vào bảng điều khiển cảm ứng, bật chiếc đèn treo ở tiền sảnh.

Cúi người thay dép đi trong nhà, cô chợt cảm thấy eo mình bị siết lại. Bàn tay mang theo cảm giác lạnh lẽo của anh phủ lên đó.

Thẩm Hành Trạc đứng sát sau lưng cô, kề sát, môi anh chạm vào vành tai và sau gáy cô, hơi thở nóng hổi đều đặn phả lên vùng xương quai xanh.

Hơi thở Bùi Quan ngay lập tức trở nên hỗn loạn, phập phồng dồn dập mấy lần. Theo bản năng, cô định quay đầu lại nhìn anh, nhưng cằm cô đã bị tay anh vươn ra từ phía sau giữ chặt.

Cô không thể nhìn thấy nét mặt anh, chỉ có thể dùng tất cả những gì ngoài đôi mắt để cảm nhận anh. Cảm giác ấy quá mức mơ hồ, dễ dàng khiến người ta lơ lửng, không thể đáp đất cũng chẳng thể bay lên.

"… Thẩm Hành Trạc." Đôi mắt cô như phủ lớp sương, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt tan rã, âm cuối khẽ run nhẹ mà chính cô cũng không hay biết.

Giọng Thẩm Hành Trạch không hề dao động, ngữ điệu vẫn thản nhiên: "Sao nào?"

Bùi Quan không biết rốt cuộc mình muốn nói gì, chỉ khẽ gọi tên anh một tiếng, rồi chẳng còn sức để nói thêm lời nào.

Cảm giác hư vô ấy cũng không kéo dài quá lâu. Thẩm Hành Trạc bất ngờ xoay người cô lại, ép cô vào khung cửa. Cúi đầu, hôn lên trán, lên tóc cô, lại hôn lên má và thuỳ tai cô, chỉ duy nhất không chạm đến môi.

Ánh mắt Bùi Quan trở nên mơ hồ, mê ly, hai tay cô siết chặt vạt áo sơ mi đen của anh, để lại những nếp nhăn chẳng thể phẳng lại.

Cơ thể bắt đầu xuất hiện những biến hóa tinh tế kỳ lạ. Như thể đang đơn độc bước đi trong một sa mạc mênh mông vô tận, quá khát, khát đến mức cô khát khao tìm thấy nguồn nước.

Thẩm Hành Trạc tranh thủ hỏi cô, giọng trầm khàn: "Ở đâu?"

Bùi Quan thực sự không thể suy nghĩ quá nhiều, đôi môi hơi hé mở, vừa thở ra vừa mơ hồ nhìn anh.

"Túi. Ở đâu?"

"Ở tủ giày…"

Thẩm Hành Trạc ôm lấy cô, bước sang bên cạnh hai bước, tay phải vòng qua eo cô để tìm chiếc túi đặt trên tủ.

Ngón trỏ quấn vào dây xích, kéo mạnh một cái, lật tìm, như ý lấy ra một thanh socola đen còn nguyên bao bì.

Bùi Quan không biết anh định làm gì. Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy tiếng giấy gói bị xé ra.

Trong tầm mắt cô là yết hầu nhô cao của anh và đường viền hàm rõ nét, tinh xảo. Rồi cô thấy anh hơi nghiêng đầu, cắn một miếng socola.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!