Dì Trần mang bát súp sườn ngô cuối cùng lên bàn, mỉm cười chào hỏi Bùi Quan người khách vừa đến, sau đó lại quay vào bếp tiếp tục bận rộn.
Không khí trên bàn ăn trở nên yên ắng trở lại. Bùi Quan cúi đầu gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai chậm rãi mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Từ đầu bữa đến giờ, cô vẫn không dám nhìn người đang ngồi đối diện là Thẩm Hành Trạc.
Thẩm Tri Dư không nhận ra bầu không khí gượng gạo trên bàn, cô cầm muỗng múc vài muỗng súp, đặt bát trước mặt Bùi Quan: "Cho cậu này, mau nếm thử đi. Mình lớn lên ăn đồ dì Trần nấu đấy, tay nghề nấu súp của dì ấy thật sự đỉnh lắm."
"Ừm." Bùi Quan nhẹ nhàng đáp lời.
"Chú út, sao chú lại về thế? Cháu còn tưởng dạo này chú không quay về đây nữa cơ." Thẩm Tri Dư cười nói.
"Về lấy ít đồ." Thẩm Hành Trạc bình thản trả lời.
"Ồ… thế chú định cuối tuần mới đi à?"
"Lo chuyện của mình trước đi, đừng tò mò quá."
"Chú út, trước mặt Bùi Quan mà, chú cho cháu chút thể diện được không? Dù sao cháu cũng là người lớn rồi mà."
Bị gọi tên bất ngờ, tay Bùi Quan cầm thìa khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Thẩm Hành Trạc tất nhiên không đáp lại, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục dùng bữa.
Không ai nói gì thêm. Thẩm Tri Dư quen làm không khí sôi động, lại bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện, lôi kéo Bùi Quan trò chuyện linh tinh không đầu không cuối.
Bùi Quan ít nói, chỉ khi cần thiết mới đáp lại đôi câu, còn lại chủ yếu là ăn.
Ăn xong bữa, dạ dày cô đầy đến mức hơi đau âm ỉ.
Sau khi ăn xong, trước khi rời bàn, Thẩm Tri Dư nói:
"À đúng rồi, Bùi Quan."
"Hử?" Bùi Quan ngẩng đầu nhìn cô.
"Hè này cậu vẫn định đi làm thêm rồi mới về quê à?"
"Chưa chắc, khả năng cao là không về, còn vài chuyện vẫn chưa xong… sao thế?"
"Mình chỉ bất chợt nghĩ tới, khai giảng năm sau là bọn mình lên năm ba rồi, phải đi thực tập đấy."
Bùi Quan hơi ngơ ra, chưa hiểu rõ.
"Nếu hè này cậu không đi làm thêm cũng không về quê thì mình nghĩ tụi mình có thể đến chỗ chú út mình thực tập trước, làm quen với môi trường sớm một chút."
Bùi Quan hiểu ra ý Thẩm Tri Dư, theo phản xạ liền nhìn về phía Thẩm Hành Trạc.
Nhận ra ánh mắt cô đang nhìn tới, Thẩm Hành Trạc thuận thế nhìn lại, ánh mắt anh nhàn nhạt, không chút gợn sóng, như đang nhìn người xa lạ.
Chạm mắt trong giây lát, Bùi Quan lập tức dời tầm mắt. Sau vài giây, cô dịu giọng nói: "Chuyện đó để sau hãy quyết, hè vẫn còn xa mà."
Dì Trần mang hoa quả tráng miệng lên.
Thẩm Hành Trạc không có ý định ở lại lâu, anh đứng dậy đi thẳng lên thư phòng trên lầu.
Nhìn bóng lưng anh dần khuất sau góc cầu thang, Bùi Quan mới gọi dì Trần lại hỏi có thuốc hỗ trợ tiêu hóa không.
Dì nói: "Có đấy, để tôi đi lấy cho cô."
Thẩm Tri Dư lo lắng hỏi: "Lại thấy khó chịu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!