Trong bóng tối không có đèn, Bùi Quan không đoán được thay đổi cảm xúc của anh, mãi lâu cô chỉ thấy bàng hoàng.
Đứng chờ một lát, nghe anh bình thản nói: "Qua đây."
Bùi Quan do dự vài giây, rồi bước chậm rãi tiến lại gần. Chưa kịp đến gần, anh đã nắm lấy cánh tay cô.
Nhẹ nhàng kéo một cái, vừa đủ để cô thuận thế ngồi lên đùi anh. Hơi thở anh mang theo hơi ấm, đều đều phả vào tai cô.
Ban đầu cô còn đợi anh mở lời trước. Bùi Quan chợt nhận ra anh có vẻ không có ý định nói gì, nên chủ động tìm chủ đề: "Em tưởng phải đợi lâu hơn mới gặp được anh."
Thẩm Hành Trạc cười một tiếng không rõ lý do: "Thật sao?"
Tiếng cười rất nhẹ, vô cớ khiến người ta cảm thấy một chút rùng mình thoáng qua.
Bùi Quan không khỏi cảnh giác hơn, định đứng dậy thì bị anh một tay giữ chặt eo sau lưng. Lực không mạnh cũng không yếu, rõ ràng có ý giữ lại.
"Có chuyện gì sao anh?" Bùi Quan gắng gượng nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Hành Trạc không đáp, mở bàn tay ra, đặt lên eo cô, v**t v* đều đều. Cử động nhẹ nhàng như đang sờ lên chất liệu lụa mềm mại.
Hành động thân mật mà không nói một lời thật khó chịu đựng. Bùi Quan vô thức hạ thấp nhịp thở, tập trung hoàn toàn vào bàn tay anh.
Vài phút trôi qua, Thẩm Hành Trạc bất chợt hỏi, giọng như mọi khi nhẹ nhàng, bắt đầu chuyện thường ngày: "Mấy ngày anh không có mặt em làm gì?"
Bùi Quan ấp úng đáp:"… Vẫn như mọi khi ạ."
"Cụ thể."
"Đi học, làm thêm, có lần đi ăn với Dư Dư."
"Còn gì nữa?"
"… Không có."
Bùi Quan không suy nghĩ nhiều, anh hỏi gì cô trả lời nấy một cách máy móc. Dù anh không nói thêm gì khác, cô lại có linh cảm rằng lời anh ám chỉ không chỉ là những chuyện bề mặt ấy.
"Có chuyện gì muốn nói với anh không?" Thẩm Hành Trạc ngẩng mắt lên nhìn khuôn mặt cô chìm trong bóng tối.
Bùi Quan bỗng cứng người, lưng thẳng tắp, trong lòng vang lên hồi chuông báo động. Cảnh tượng này khiến cô khó mà không nghĩ đến chuyện sáng hôm đó cô động vào điện thoại anh. Cô không biết là do cô quá áy náy hay anh thực sự đã nhận ra điều gì.
Sau một lúc đấu tranh ngắn, trong lòng cô đã quyết định. Bùi Quan khô khan mỉm cười, nói: "Thẩm Hành Trạc, em hình như có chuyện muốn nói với anh."
"Nói thử xem."
"Mấy ngày qua em rất nhớ anh, thường xuyên nghĩ đến những khoảnh khắc bên anh. Nếu có thể, em muốn được ở bên anh lâu hơn."
Im lặng. Thẩm Hành Trạc lạnh lùng kết luận: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Bùi Quan lặng lẽ hít một hơi lạnh: "… Anh muốn em nói gì đây."
Dù anh cố tình thử thách hay đơn thuần chỉ muốn nói chuyện, cô không thể cũng không dám tự mình mở lời. Nếu thừa nhận, sẽ không còn đường lui.
Bàn tay Thẩm Hành Trạc từ từ di chuyển lên, nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Quan Quan, em đang căng thẳng."
Bùi Quan có chút mơ hồ, mím môi không nói. Cô hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của anh, không biết cách "trị đúng bệnh".
"Tại sao lại căng thẳng?" Anh hỏi.
"Em có hơi sợ anh." Cô vắt óc trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!