Tin nhắn wechat của Trình Úc được gửi đến vào lúc hơn sáu giờ sáng. Bùi Quan vừa rửa mặt xong thì nghe thấy điện thoại rung hai lần trên bàn. Mở khóa nhìn qua, chỉ có hai tin nhắn ngắn gọn.
Trình Úc: Nửa tiếng nữa.
Trình Úc: Cổng sau trường.
Bùi Quan biết dạo này Trình Úc khá bận, nếu không phải có chuyện rất quan trọng thì chắc chắn sẽ không đến tìm cô.
Nghĩ đến cuộc điện thoại hôm kia gọi cho anh trong xe taxi, cô đại khái đoán được chuyện anh muốn nói hôm nay, tinh thần theo đó cũng căng lên vài phần.
Thay đồ xong, cô ngồi trên ghế một lúc. Thấy thời gian gần đến, liền lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.
Vừa ngồi vào ghế phụ, mùi khói thuốc nồng nặc lập tức xộc vào mũi. Bùi Quan theo phản xạ nhíu mày, đưa tay giật đi điếu thuốc đang cháy trên tay Trình Úc, dập tắt rồi ném vào gạt tàn.
Không đầu không đuôi hỏi một câu: "Anh đến từ sớm rồi đúng không?"
"Ừ." Trình Úc đáp trầm thấp trong cổ họng, cúi đầu nhìn đống tàn thuốc tích lại trong gạt tàn.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi, em chịu được." Bùi Quan nói khẽ.
"Có một chuyện liên quan đến ba em, bây giờ vẫn chưa chắc chắn. Anh phải đến Trân Hải gặp luật sư Tiết, xác nhận xong sẽ nói kỹ cho em biết."
"Còn hai tài liệu kia? Đã tra ra gì chưa?"
Trình Úc mở ngăn chứa đồ, lật vài lần, lấy ra một xấp giấy A4 in sẵn.
"Đây là phần thông tin quan trọng anh nhờ người lọc ra từ báo cáo phân tích tiến độ dự án. Sau khi đối chiếu từng mục, đã lọc ra vài công ty đối tác. Trong đó có một công ty tên Phàm Duệ, người kiểm soát thực tế lại là anh em họ với một trong hai ông chủ công ty cấp dưới mà em từng cung cấp."
"Vậy tức là… Kỷ Viễn Minh có liên hệ với cả hai người này?"
"Không phải liên hệ mà là có hành vi mờ ám."
"Ý anh là gì?"
"Rất nhiều giao dịch không thể công khai đều được thực hiện thông qua Phàm Duệ. Nói trắng ra, công ty này chỉ là công cụ che đậy cho họ."
Trình Úc nói tiếp: "Quan trọng nhất là, tiền thân của Phàm Duệ chính là Phi Kỳ, công ty trang trí năm xưa từng thu nạp ba em và đội xây dựng của ông ấy."
Sắc mặt Bùi Quan khựng lại, môi dần trở nên tái nhợt.
Cô hiểu rất rõ mối quan hệ hợp tác mật thiết giữa công ty trang trí Phi Kỳ và công ty kiến trúc Trí Viễn của Kỷ Viễn Sinh năm xưa.
Cô vẫn luôn nghĩ Phi Kỳ đã phá sản từ lâu, không ngờ tất cả chỉ là một màn "lột xác" trá hình.
"Chuyện các lãnh đạo Phi Kỳ mang tiền bỏ trốn năm xưa ầm ĩ cả lên, có rất nhiều chi tiết không đứng vững, họ làm sao lại dám trắng trợn dựng lại vỏ bọc cho công ty đó chứ."
"Thật ra, giờ có một điểm đã rõ, điều đó rất có lợi cho chúng ta." Trình Úc an ủi.
"Là điểm nào?"
Trình Úc rút ra vài tờ từ xấp tài liệu, đưa cho cô: "Chi tiết kế hoạch tài chính cho việc tái xây dựng dự án dang dở và bản đối chiếu tài chính thực tế có sự chênh lệch rất lớn."
Ngừng một lát, anh nói thêm: "Anh gần như có thể khẳng định, đây là thủ đoạn quen thuộc của Kỷ Viễn Minh. Mỗi dự án quan trọng đều có hai bộ sổ sách, một bản công khai, một bản riêng. Nếu theo logic này mà điều tra các khoản giao dịch giữa Trí Viễn và Phi Kỳ năm đó, rất có khả năng lần ra được đường đi cuối cùng của khoản tiền công trình kia."
"Chuyện này sắp có kết quả rồi… đúng không?" Bùi Quan ngẩn ngơ thì thầm nói với anh, cũng như tự nói với chính mình.
"Nếu không có gì bất ngờ thì đúng vậy. Giờ chúng ta biết Phàm Duệ thực ra chính là Phi Kỳ thì mọi thứ sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều."
Lần ra đường đi của tiền công trình, theo dấu tìm ra tung tích các lãnh đạo Phi Kỳ thì có thể biết rõ nguyên nhân cái chết thực sự của ba cô và rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì. Cũng có thể từ đó mà lần ra được tung tích của Kỷ Viễn Sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!