Giấc ngủ của Bùi Quan không quá sâu. Trong cơn mơ màng, cô lờ mờ nghe thấy bên cạnh có tiếng động nhỏ.
Tiếng vải quần áo cọ xát, tiếng bước chân, tiếng cửa đóng. Sau đó, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Cô trở mình, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hành Trạc có thói quen chạy bộ không bao giờ thay đổi, dù ở đâu cũng vậy.
Khoảng bảy giờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Anh bước vào, cởi hai nút đầu áo thể thao màu đen, tiện tay kéo nhẹ cổ áo.
Trong lúc tháo đồng hồ đeo tay, khóe mắt anh liếc thấy Bùi Quan đã tỉnh, liền quay đầu nhìn cô một cái: "Anh đánh thức em à?"
Bùi Quan chậm rãi lắc đầu: "Không ạ, đồng hồ báo thức reo rồi."
"Anh vào tắm đã. Nếu còn buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm."
Thấy anh định vào phòng tắm, Bùi Quan khẽ gọi tên anh: "Anh muốn ăn gì không? Hoặc… có kiêng gì không?"
Thẩm Hành Trạc khựng lại một chút, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.
Bùi Quan giải thích: "Trước đó em có chuẩn bị chút nguyên liệu ở nhà, có thể nấu bữa sáng."
Chữ "ở nhà" từ miệng cô thốt ra.
Vốn dĩ vì vội nên anh không định ăn sáng với cô.
"Không kiêng gì cả. Em cứ làm theo ý mình." Thẩm Hành Trạc đổi ý.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm vang lên, không quá lớn.
Ngủ chưa được mấy tiếng, người có phần uể oải. Bùi Quan ngây người nhìn trần nhà một lúc, định thần lại, rồi lảo đảo bò dậy khỏi giường.
Nhặt chiếc váy ngủ bị vứt trên thảm, mặc vào. Vừa định bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang bàn trang điểm, cô thấy điện thoại của Thẩm Hành Trạc để trên đó.
Không hiểu sao lại dừng lại. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn cầm điện thoại lên. Cảm giác nặng trĩu, như có tảng đá lớn dính chặt trên lòng bàn tay.
Nhanh chóng nhập mật khẩu, mở wechat, kéo xuống danh sách bạn bè, tìm đến người có ghi chú là "giám đốc tài chính Trần Nguyên" mà cô từng vô tình thấy.
Mở khung chat, tìm kiếm chính xác theo từ khóa file.
Đầu ngón tay cô không kiềm được khẽ run. Gần đây không có nhiều tài liệu trao đổi, gần như dễ dàng tìm thấy mục tiêu. Chuyển tiếp, xóa lịch sử trò chuyện, tắt chạy nền, nhấn tắt màn hình, liền một mạch.
Tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại. Tim Bùi Quan lỡ một nhịp. Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, bước chân cứng đờ, lặng lẽ rẽ vào phòng ngủ phụ để rửa mặt.
Bữa sáng nấu trong trạng thái tâm trí không tập trung.
Không rảnh để bận tâm món ăn trông thế nào, cô chỉ tùy tiện làm hai phần trứng ốp la kèm thịt xông khói, thêm hai ly sữa nóng.
Vừa bày xong đồ ăn, ngẩng đầu đã thấy Thẩm Hành Trạc đi về phía này. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, thay áo sơ mi sáng màu, phối với quần âu đen ống đứng. Trên tay áo có khuy măng sét kim loại với hoa tiết tinh xảo lạ mắt.
Thấy anh kéo ghế ngồi đối diện, Bùi Quan cố nặn ra nụ cười, giả vờ bình tĩnh trò chuyện: "Thịt xông khói với trứng ốp la được chứ?"
Thẩm Hành Trạc đáp nhàn nhạt: "Được."
Thời gian trôi qua trong yên lặng. Bùi Quan vẫn còn có chút bàng hoàng, cúi đầu nhấp từng ngụm sữa, nhất thời quên việc tiếp tục trò chuyện.
Lại là Thẩm Hành Trác mở lời trước: "Tối qua Thẩm Tri Dư đi đâu vậy?"
Câu hỏi không đầu không đuôi. Bùi Quan phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó hiểu ra anh đang nói đến chuyện cô gọi video với Thẩm Tri Dư tối qua.
"Cậu ấy đến quán cà phê gần trường, tụ tập với bạn, sau đó về khu Bổn Diên Thủy Loan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!