Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi rửa tay xong, Thẩm Hành Trạc đi đến bên bàn làm việc và ngồi xuống.

Kiều Ôn Nghê đặt chiếc điện thoại của anh lên mặt bàn, rút hai tờ giấy từ hộp khăn giấy và đưa cho anh.

Kiều Ôn Nghê giải thích với giọng nhẹ nhàng: "Vừa rồi bên kia không có động tĩnh gì, không biết là ai. Cũng có thể là một cuộc gọi quấy rối."

Thẩm Hành Trạc không lên tiếng, không mấy bận tâm, từ từ lau khô tay. Anh hơi ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại, dùng hai ngón tay xoa xoa giữa trán, cả người toát lên vẻ u ám, dường như tâm trạng rất tồi tệ.

Nhìn thấy sự mệt mỏi và lạnh lùng của anh, Kiều Ôn Nghê lên tiếng: "Có vẻ như đã lâu lắm tôi chưa thấy cậu giận dữ như vậy. Thật lòng mà nói, chị thấy cũng hơi lạ."

Thẩm Hành Trạc từ từ mở mắt, nói: "Vừa rồi chị cũng thấy rồi đấy. Những người đó bảo thủ cứng đầu, nếu không có chút thái độ thì làm sao có thể kiềm chế được họ."

"Vậy có phải cậu không thể chịu đựng được những người bảo thủ đó bắt nạt Huy Nhu… Làm điều này vì em ấy?"

"Sau này đừng đùa kiểu đó, nhất là khi có mặt em ấy." Thẩm Hành Trạc nói một cách lạnh lùng.

Kiều Ôn Nghê nghiêm túc lại: "Bọn chị là người ngoài, dễ dàng nhận ra tình hình và hiểu rằng cậu làm vậy là vì sự cải cách mô hình đầu tư và tích hợp trong tương lai của công ty, nhưng em ấy chưa chắc đã nhìn thấu."

Thở dài một hơi, Kiều Ôn Nghê lại nói: "Cách đây vài ngày, trước sinh nhật Huy Nhu, chính là đêm hôm đó chị và Hạ Châu cùng ăn tối với em ấy, em ấy có nhắc đến việc đã gặp cậu ở Thường Nhan. Khi nói đến chuyện này, mặt em ấy trông rất khó coi. Đến giờ chị vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người hôm đó, hỏi em ấy thì em ấy không chịu kể chi tiết."

"Giữa em và em ấy không có gì xảy ra cả." Giọng nói của Thẩm Hành Trạc bình tĩnh. "Những gì cần nói đã nói rõ vào đêm giao thừa, nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì."

"Với tư cách là anh trai, ít nhất cậu cũng nên an ủi em ấy vài câu."

"An ủi cô ấy là việc của đối tượng mai mối của em ấy, không phải của em."

Biết rõ không thể thuyết phục được anh, Kiều Ôn Nghê không nói thêm gì nữa, chuyển sang chuyện công việc. "Cậu đã làm việc không ngừng mấy ngày rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không? Buổi chiều chị sẽ đi dự buổi họp báo cáo của bộ chiến lược, cậu không cần phải lo."

"Không cần đâu. Chị tự giải quyết được mà."

Kiểu Ôn Nghê hiểu ý anh, gật đầu. "Vậy chị ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi đi. Chút nữa gặp."

"Ừ."

Đến cửa, bước chân khựng lại, cô quay đầu nhìn anh và cười nói: "Dạo này cậu không ăn cơm cùng bọn chị đúng không? Tối nay về nhà tụ tập chút, anh hai của cậu sẽ nấu ăn."

Thẩm Hành Trạc không từ chối, ánh mắt lướt qua một cách lơ đãng: "Bảo anh ấy chuẩn bị sẵn rượu ngon."

*Chị Nghê là vợ của anh hai Thẩm Hạ Châu nha!

Bùi Quan nằm ngủ trên ghế sofa một lúc. Cô ngủ không sâu giấc, cảm thấy hơi lạnh và đã bị cái lạnh thức giấc hai lần giữa chừng.

Khi ý thức lại chìm vào mơ màng, chẳng bao lâu sau, cô lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lờ mờ mò mẫm lấy điện thoại, cô nhìn vào màn hình và thấy là cuộc gọi từ Trình Úc.

Cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, cô ngồi thẳng dậy, lướt ngón tay lên nút nghe: "… Có chuyện gì vậy?"

Ở đầu dây bên kia, Trình Úc im lặng vài giây: "Giọng mũi của em nặng quá đấy, bị cảm à?"

"Không, em vừa thức dậy, chưa kịp tỉnh lại." Bùi Quan cố gắng trấn tĩnh, nhẹ nhàng đáp.

Nhận thấy cảm xúc của cô không ổn, Trình Úc nói nghiêm túc hơn. "Nếu công việc không tiến triển thuận lợi hoặc có khó khăn gì thì nhớ nói cho anh biết, đừng gắng gượng một mình. Nghe rõ chưa?"

"Em biết rồi, anh đừng lo. Hiện tại em không gặp vấn đề gì." Nói xong, Bùi Quan liền chuyển chủ đề: "Anh tìm em có chuyện gì?"

"Muốn gặp em một lát."

"Gặp em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!