Chương 25: (Vô Đề)

Ăn trưa xong, hai người cùng di chuyển đến khu vườn trong lầu đình. Bùi Quan tựa người trên chiếc ghế nằm bằng gỗ dẻ, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, cả người hơi trở nên uể oải. Nghiêng mình, cô phóng mắt nhìn ra một góc cây tạp và cả rừng anh đào trắng ngoài đình.

Ngắm nhìn cảnh sắc thư thái dễ chịu trong chốc lát, vô thức đưa ánh mắt chuyển sang người đàn ông đang ngồi không xa mở cuộc họp video. Anh dường như thật sự rất bận, có vô số việc công lẫn tư đang chờ anh xử lý.

Chính lúc này, cô càng cảm nhận rõ sự bận rộn của anh thì những cảnh đẹp trước mắt lại càng trở nên quý giá.

Một lúc sau, có người mang hoa quả tới. Bùi Quan rời khỏi ghế nằm, đứng dậy ngồi xuống nệm mềm bên bàn trà. Cô cầm lấy que diêm, châm lửa đốt trầm hương, rồi đậy nắp lư hương bằng đá ngọc lại.

Nhìn làn khói mỏng manh lượn lờ tỏa ra, cô thất thần một lúc, rồi cúi đầu xiên một quả nho xanh bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Thời gian chưa trôi qua bao lâu, Thẩm Hành Trạc gập laptop lại, bước tới trước mặt cô, dừng chân, cụp mắt nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt giao nhau, Bùi Quan theo phản xạ hơi dịch người sang bên cạnh, kéo thêm một tấm nệm khác để anh có thể ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai tấm nệm gần như sát vào nhau. Hoàn toàn khác với khoảng cách lúc ngồi trong nhà ăn khi nãy.

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn tấm nệm đặt trên thảm, nghiêng người, thuận thế ngồi xuống. Anh nâng tay, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc cô, nhẹ nhàng v**t v* mấy cái như đang an ủi: "Vừa rồi có cuộc họp đột xuất, không thể từ chối."

Bùi Quan hơi bất ngờ vì anh lại nói với cô những điều này, cô sững người một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười dịu dàng: "Em không đợi lâu đâu."

Thẩm Hành Trạc rút tay lại, lấy điện thoại ra, dường như đang nhắn tin cho ai đó.

Một thoáng im lặng.

Bùi Quan chủ động tìm đề tài bắt chuyện: "Chỗ này đẹp thật đấy, cách bày trí và cảnh quan làm em nhớ đến mô hình vườn cổ sưu tầm trong thư phòng của thầy Đỗ."

"Trước đây em quả thực từng xin chỉ giáo ông đôi điều."

"… Có phải là lần anh tặng ông bức thư pháp gốc không nhỉ?"

"Em biết à?"

"Gần đây em có đến thăm ông, ông có nhắc đến anh." Bùi Quan cười nói: "Em đã ngắm kỹ bức thư pháp ấy, giá trị thưởng thức rất cao."

Thẩm Hành Trạch nhìn thấy ánh sáng lấp lánh thoáng qua trong mắt cô. "Trong kho vẫn còn một bức từ thời Đường nữa, nếu em thích thì trước khi về anh sẽ bảo người lấy ra tặng em."

Bùi Quan không ngờ anh lại hào phóng đến vậy. Dù sao thì mấy thứ đó là của hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Bùi Quan lắc đầu: "Em giữ lại thì chỉ uổng phí của quý thôi, vẫn nên để dành cho người thực sự cần đến nó thì hơn."

"Chỉ là một món quà thôi, không đến mức khiến em phải cảm thấy gánh nặng đâu." Anh thản nhiên nói.

"Thẩm Hành Trạc." Cô khẽ gọi tên anh.

Thẩm Hành Trạc đưa mắt nhìn cô, ánh mắt như lặng lẽ hỏi: "Chuyện gì?"

"Thật ra so với bức thư pháp ấy thì hoa cỏ nơi đây đối với em mới là món quà quý giá nhất." Bùi Quan cong môi nhìn anh.

Thẩm Hành Trạc đáp lại ánh nhìn của cô. Nụ cười ấy dần trùng khớp với dáng vẻ anh từng thấy bên ngoài nhà hàng Nhật lần trước, cuối cùng ngưng lại tại khoảnh khắc đó.

Bất chợt nổi hứng. Anh đặt lòng bàn tay lên má cô, cúi đầu, môi vừa định chạm xuống thì bất ngờ bị tiếng bước chân cắt ngang.

Có người đang tiến lại gần phía họ, trên tay ôm ba bốn cuốn sách cổ.

Người nọ bước lại gần, đặt mấy quyển sách lên bàn trà, gật đầu với Thẩm Hành Trạc: "Thưa ngài, mấy cuốn ngài dặn đã tìm thấy rồi."

Thẩm Hành Trạc gật đầu: "Vất vả rồi."

Bùi Quan nhìn về phía bàn, cầm quyển trên cùng lên lật sơ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!