Chương 22: (Vô Đề)

Y tá gõ cửa bước vào, chuẩn bị thay thuốc cho Thẩm Tri Dư, tiện thể hỏi thăm tình hình hồi phục sau phẫu thuật. Sự chú ý bị chuyển hướng, Thẩm Tri Dư còn chưa đợi Bùi Quan trả lời đã quay đầu sang nói chuyện vài câu đơn giản với y tá.

Chuyện vừa rồi vì thế cũng bị che lấp qua đi một cách tự nhiên. Vốn dĩ Thẩm Tri Dư chỉ là thuận miệng cảm thán, bị cắt ngang giữa chừng nên cũng không nhắc lại nữa, ngoan ngoãn phối hợp để thay thuốc.

Bùi Quan thì không thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô đứng cứng ngắc bên cạnh giường bệnh, đầu óc trống rỗng, mồ hôi rịn ra trên đầu mũi.

Trong tiềm thức, cô thật sự không muốn để Thẩm Tri Dư biết chuyện giữa mình và Thẩm Hành Trạc. Mối quan hệ này vốn chẳng vững chắc, sớm muộn gì cũng sẽ tan, càng ít người biết càng tốt.

Điều quan trọng hơn cả là, tình bạn thuần túy đáng quý hơn nhiều so với mối quan hệ mập mờ kia, cô thật sự sợ sẽ đánh mất Thẩm Tri Dư.

Tiết Nhất Nhụy dường như nhìn ra sự khác thường của cô, bước lên hai bước, kéo tay cô, chủ động đổi chủ đề:

"Quan Quan, tụi mình khi nào về trường vậy?"

Bùi Quan định thần lại, im lặng vài giây rồi mỉm cười:

"Lúc nào cũng được, vẫn còn kịp giờ."

"Vậy để mình xem có tuyến xe nào về thẳng trường không."

"Ừm."

Bùi Quan suýt chút nữa đã buột miệng nói: Có người đưa tụi mình về.

May mà kịp dừng lại, mấy chữ ấy nghẹn nơi cổ họng, khiến lòng cô chợt trĩu xuống, dấy lên cảm giác chột dạ không tên.

Thẩm Hành Trạc lúc này đưa mắt nhìn về phía họ:

"Dưới lầu có xe đợi sẵn, mấy đứa có thể đi bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn chú út!" Tiết Nhất Nhụy cất điện thoại, mỉm cười cảm ơn rồi quay sang hỏi Bùi Quan: "Tụi mình đi luôn nha?"

"Ừ, đi thôi. Nghiên Nghiên còn ở ký túc xá, mình về sớm với cậu ấy." Bùi Quan nhắc đến bạn cùng phòng Chu Nghiên.

Hai người dặn dò Thẩm Tri Dư nghỉ ngơi cho tốt, nói cuối tuần sẽ đến thăm.

Trước khi rời đi, Tiết Nhất Nhụy quay đầu lễ phép chào người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, rồi rời khỏi phòng bệnh trước.

Trong đầu Bùi Quan thoáng lướt qua ý nghĩ lặng lẽ bỏ đi, nhưng lại thấy như thế quá cố tình, đành gượng gạo lên tiếng: "Tạm biệt, chú út."

Thẩm Hành Trạc khẽ nheo mắt, không nói gì, chỉ "ừ" một tiếng nhạt nhẽo.

Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, Bùi Quan lập tức cúi đầu, cất bước rời khỏi.

Trước khi lên xe, Tiểu Chung đi vòng qua đầu xe mở cửa cho họ, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, cô Bùi."

Nhận ra ánh nhìn dò xét từ Tiết Nhất Nhụy bên cạnh, Bùi Quan làm như không biết, mỉm cười đáp: "Chào buổi sáng."

Trên đường đi, Bùi Quan lơ đãng đưa ra lời giải thích với giọng ôn hòa: "Năm nay mình ăn Tết ở chỗ Tri Dư, cũng nhờ vậy mà mới quen biết Thẩm tiên sinh và mấy người bên cạnh ngài ấy."

"… Ra là thế." Tiết Nhất Nhụy ghé tai cô nói nhỏ: "Nói thật nha Quan Quan, mình cứ tưởng cậu với chú út nhà họ Thẩm có gì đặc biệt chứ."

Bùi Quan gượng cười, không khẳng định cũng không phủ nhận. Cô tựa nhẹ ra sau, định chợp mắt một lúc trên xe.

Về đến ký túc xá, còn khoảng một tiếng nữa mới vào tiết. Tiết Nhất Nhụy leo lên giường nằm ngủ bù, Bùi Quan không buồn ngủ, cô ngồi trên ghế trầm ngâm hồi lâu.

Hoàn hồn lại, cô bật sáng màn hình điện thoại, thấy giờ cũng sắp đến, bèn gọi hai người dậy. Thu dọn xong, ba người cùng nhau đi đến tòa giảng đường.

Buổi sáng có tiết kín, buổi chiều chỉ còn một tiết. Thời gian trôi qua nhanh đến bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!