Chương 21: (Vô Đề)

Trong một khoảnh khắc, Bùi Quan bỗng thấy ngẩn ngơ.

Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở bệnh viện.

Không lâu trước đó trên xe taxi, cô nghe Thẩm Tri Dư gọi điện cho ba là Thẩm Mộng Đường, nói với ông rằng họ đang ở bệnh viện nào.

Lúc đó vì bụng đau quá, cô ấy không nói rõ, chỉ báo tên bệnh viện rồi lập tức cúp máy. Không ngờ người vội vã chạy đến lại là Thẩm Hành Trạc.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều trong giấc ngủ của Thẩm Tri Dư.

Bùi Quan ngồi đó thất thần rất lâu, không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh. Nửa đêm tinh thần đã sa sút, phản ứng trở nên chậm chạp rõ rệt.

Anh cũng không chủ động mở lời, cứ thế để mặc cô nhìn mình. Đôi mắt anh nhạt màu, không thể phân biệt rõ cảm xúc. Trông anh dường như gầy hơn so với trước, giữa chân mày thoáng hiện chút mỏi mệt.

Anh mặc chiếc áo khoác kẻ ô màu nâu lạc đà, bên trong là áo sơ mi nhạt màu, trên người mang theo khí lạnh của sương đêm.

Một lúc sau, Bùi Quan là người đầu tiên rời mắt, đứng dậy khỏi ghế, nói nhỏ với anh về tình trạng của Thẩm Tri Dư: "Cậu ấy vừa mới phẫu thuật xong không lâu, tỉnh lại rồi lại vừa ngủ tiếp. Bác sĩ vừa đến kiểm tra, nói ca mổ rất thành công, chỉ cần trong vòng 24 giờ chú ý xì hơi là được."

Nghe cô từ tốn nói, Thẩm Hành Trạc khẽ động mi mắt, ngắn gọn đáp hai câu: "Biết rồi. Cảm ơn em."

"… Không có gì."

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Bùi Quan không định tiếp tục bắt chuyện, nhường vị trí bên giường bệnh cho anh, rồi quay người đi vài bước, ngồi xuống mép ghế sofa.

Không có gì muốn nói cả. Thực sự cũng không biết nên nói gì với anh.

Vì lo cho bệnh tình của Thẩm Tri Dư suốt một đêm, lúc này cô thật sự không muốn cố gắng làm vừa lòng anh, bởi vì cô không thể gượng cười nổi.

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt. Bùi Quan cảm thấy như ngồi trên đống lửa. May mắn là sự im lặng khó chịu này không kéo dài lâu. Từ khóe mắt, cô thấy Tiết Nhất Nhuỵ đẩy cửa bước vào, tay xách một phần đồ ăn khuya và một ly trà sữa.

Thấy trong phòng bệnh bỗng có thêm một người, Tiết Nhất Nhuỵ khựng lại tại chỗ, nhanh chóng nhận ra đó là người nhà của Thẩm Tri Dư.

Ban đầu cô tưởng người đến sẽ là ba của Thẩm Tri Dư, nhưng thấy đối phương trông không đúng độ tuổi lắm nên không dám chào hỏi tùy tiện, liền nhìn sang Bùi Quan như cầu cứu.

Bùi Quan đúng lúc mở lời giới thiệu: "Đây là trưởng bối của Tri Dư, chúng ta cứ gọi là chú út giống cậu ấy là được rồi."

Tiết Nhất Nhuỵ gật đầu liên tục, mỉm cười: "Cháu chào chú út ạ!"

Thẩm Hành Trạc khẽ liếc nhìn Bùi Quan, nhẹ giọng đáp lại.

Tiết Nhất Nhuỵ đặt đồ lên bàn trà, ngồi xuống cạnh Bùi Quan, đưa ly trà sữa cho cô, nhỏ giọng nói: "Quan Quan, cho cậu nè, uống chút lót dạ đi."

Bùi Quan nhận lấy, cảm ơn một tiếng, mở bao bọc ống hút rồi c*m v** ly trà sữa, cụp mắt hút một ngụm.

Gắp một miếng sushi bỏ vào miệng, Tiết Nhất Nhuỵ quay đầu nhìn Bùi Quan, rồi lại không kìm được mà lén liếc người đàn ông đang ngồi không xa kia.

Khí chất của đối phương quá mạnh mẽ khiến người ta khó lòng không cảm thấy e dè. Điều kỳ lạ là Bùi Quan dường như có thể hoàn toàn thản nhiên, hành xử tự nhiên như không có chuyện gì.

Mười phút trôi qua, có người gõ cửa. Chú Vu đến đưa tài liệu cho Thẩm Hành Trạc, tiện thể mang theo ít trái cây. Trước khi rời đi, ông khẽ gật đầu chào Bùi Quan.

Bùi Quan mỉm cười đáp lại, đợi ông rời đi mới hỏi Tiết Nhất Nhuỵ: "Cậu có muốn ăn trái cây không? Mình đem đi rửa."

Tiết Nhất Nhuỵ ngập ngừng một chút, xua tay: "Không không, mình mới ăn no rồi."

Nói xong câu đó, cô đột nhiên bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.

Dường như giữa Bùi Quan và chú út của Thẩm Tri Dư tồn tại một loại từ trường nào đó không thể diễn tả bằng lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!