Cuộc điện thoại bị vội vàng cúp máy ngay sau khi cô gọi tên người khác.
Một tiếng "tút" vang lên, màn hình tự động tối đen.
Thẩm Hành Trạc tiện tay đặt điện thoại sang một bên, dùng hai ngón tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày. Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, là do mấy hôm nay thức đêm quá nhiều.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt, thoáng qua rồi biến mất. Anh bật lửa, châm một điếu thuốc. Mở cửa sổ, gió từ ngoài thổi vào.
Tài xế là chú Vu nhìn anh qua gương chiếu hậu: "Tiên sinh, còn đi tìm cô Bùi nữa không ạ?"
"Về Bổn Diên Thủy Loan."
"Vâng."
Động cơ lại được khởi động, chiếc xe chạy về hướng đường cao tốc vành đai.
Ngón tay anh khẽ búng cho tàn thuốc rơi xuống, Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt hỏi: "Buổi sáng hôm đó, cô ấy đi đâu?"
Chiều hôm đó ngay sau khi rời khỏi hội sở của Trịnh Già Mẫn, Tiểu Chung đã đến báo cáo lịch trình.
Khi ấy Thẩm Hành Trạc không để tâm lắm, cũng không nghe kỹ. Giờ chợt nhớ ra, tiện miệng hỏi một câu.
Chú Vu giảm tốc độ xe, cố nhớ lại trong vài giây, rồi đáp: "Tiểu Chung nói hôm đó cô Bùi không về trường, mà đến khu… quốc tế Giang Cảnh, là một khu chung cư cao cấp."
Trong xe lại trở về trạng thái yên lặng.
Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, lặng lẽ tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt vờ nghỉ ngơi.
Thời gian như bị đóng băng, chỉ đến khi điếu thuốc trên tay anh chậm rãi cháy hết.
—
Hôm đó cùng Trình Úc đến khu biệt thự Điền Sơn, họ không gặp được Vương Thanh Huy. Người giúp việc trông nhà nói rằng ông ta đã về quê ở Trân Hải ba ngày trước để tảo mộ, chắc phải khoảng nửa tháng sau mới quay lại.
Bùi Quan vốn dĩ cũng không hy vọng gì nhiều nên khi không gặp được người, cô cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Trên đường về, hồn cô như lìa khỏi xác, quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Suốt quãng đường không chủ động mở miệng nói lấy một câu, cả người như một cái vỏ rỗng rạc, trắng bệch, tê dại. Giống như có một thứ vô hình nào đó đang từng chút một tan biến, rút cạn cô.
Bằng tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, lại thêm một cuối tuần nữa. Nhân lúc cả cô và Trình Úc đều rảnh, hai người cùng nhau đi thăm Đỗ Nghiêm Thanh.
Khi họ đến nơi, Đỗ Nghiêm Thanh đang chăm sóc mấy loài hoa cỏ mà ông quý nhất trong nhà kính.
Thấy có người tới gần, ông đưa tay cầm kính lão đang đeo trước ngực gác lên sống mũi. Trước tiên là liếc nhìn Trình Úc một cái, sau đó mới nhìn kỹ Bùi Quan người đi phía sau bước vào.
Nhìn cô từ đầu đến chân, ông thở dài một tiếng: "Gầy đi rồi… dạo này lại không ăn uống đàng hoàng phải không?"
Chưa kịp để Bùi Quan trả lời, Trình Úc đã lên tiếng trước, trêu chọc: "Thầy thiên vị cũng chẳng buồn che giấu. Dạo này con cũng gầy đi đấy, sao không thấy ngài quan tâm con chút nào?"
"Thằng nhóc thối này, ta lúc nào ít quan tâm đến cậu chứ." Đỗ Nghiêm Thanh giả vờ giận dỗi: "Lần trước cậu đến như kẻ cướp, mang đi mấy quyển sách quý của ta, ta còn chưa nói gì đâu."
Bùi Quan mỉm cười nhìn họ cãi nhau. Thời gian gần đây tâm trạng khá nặng nề, dường như chỉ khi ở đây, cơ thể và tinh thần mệt mỏi của cô mới được giải tỏa thoáng qua.
Ba người ngồi trong nhà kính nói chuyện một lúc. Sau khi tỉa bớt những cành lá quá rậm rạp, Bùi Quan đỡ Đỗ Nghiêm Thanh trở về phòng khách.
Nhìn thấy trên bàn trà bằng gỗ sồi trải rộng một bức tác phẩm thư pháp, cô tò mò bước lại xem kỹ.
Giấy lụa dày dặn, có vân sợi riêng biệt, rộng khoảng ba thước, nhìn chất liệu giấy là loại dùng trong thời Đường. Nhìn con dấu đỏ in trên mặt giấy, cô đoán chắc đây là tác phẩm xuất sắc của một danh gia thư pháp thời Đường.
"Trước đây chưa thấy ông từng sưu tập tác phẩm này, ở đâu ra vậy ạ?" Bùi Quan nhìn không rời mặt giấy, ánh mắt thoáng lên vẻ phấn khích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!