Không khí không mấy hòa hợp. Bùi Quan đứng trước cửa, không tiến lên cũng không lùi lại, cổ họng ngứa rát, khô khốc.
Cô cố kiềm chế bản năng muốn chạy trốn, đang chờ đợi câu trả lời của anh, dùng chút can đảm còn sót lại.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh. Cô biết anh là ai và cũng biết anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và người khác. Chỉ cần nghĩ đến những điều này thôi, đã đủ khiến cô căng thẳng đến mức cực điểm.
Mấy chục giây dài đằng đẵng trôi qua, phía bên kia bình phong truyền đến những âm thanh lạ.
Tiếng bật lửa bị vứt tùy tiện lên bàn, rồi đến âm thanh của vải quần áo ma sát với ghế gỗ, hai âm thanh hòa vào nhau, liên tục k*ch th*ch các dây thần kinh nhạy cảm của cô.
Điểm sáng cam nhanh chóng tắt ngấm. Người đàn ông giữa chừng dập tắt điếu thuốc, đưa tay ấn công tắc đèn ở phía bên bàn.
Không hề chuẩn bị, đèn trên trần đều được bật sáng. Bùi Quan đột ngột va phải đôi mắt lạnh lẽo như sương tuyết tháng chạp.
Ánh mắt anh nhìn cô rất nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào, lạnh lùng đến mức khó mà tiếp cận. Cúc áo trên chiếc sơ mi màu tối của anh có hai chiếc bị mở lỏng, cổ áo rủ xuống, để lộ phần xương quai xanh.
Cảm giác này thật khó để diễn tả. Giống như những dây leo quấn quanh thân cây khô, xoắn lại, vỡ vụn và cảm giác nghẹt thở thuần túy.
Những gì có thể liên tưởng đến từ anh dường như đều là những từ ngữ lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào. Xa cách và uể oải cùng tồn tại, một cảm giác tương phản đầy mâu thuẫn.
Cô chỉ nhìn anh trong vài giây rồi lập tức tránh đi ánh mắt của mình. Ngay sau đó lại cảm thấy không nên tự ti như vậy.
Nhanh chóng chỉnh đốn lại suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên và tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh. "Nếu không phiền, tôi có thể tự vào tìm."
Bùi Quan không thể đoán được cảm xúc của anh nên đành giả vờ bình tĩnh, đưa ra lời giải thích và sửa lại câu hỏi vừa rồi. Lịch sự vừa đủ kết hợp với chút yếu đuối, nghe có vẻ không thô lỗ như câu nói trước.
Cơ thể căng cứng, không thể thả lỏng.
Muộn màng nhận ra, hoá ra người đứng đợi ở hậu trường trước đó đã bị ép phải bước vào cuộc chơi.
—
Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng ngả lưng về phía sau, ánh mắt bình thản đối diện với cô. Gần như không có chút khó khăn nào, cảm xúc trên khuôn mặt cô dễ dàng bị anh nhìn thấu.
Anh không trả lời lời nói của cô mà hỏi: "Cô đang lo lắng điều gì?"
Bùi Quan hơi sửng sốt, không ngờ anh lại hỏi thẳng thắn như vậy. Cô nhanh chóng suy nghĩ và đáp lại: "Tôi sợ làm phiền ngài."
Một câu nói khéo léo tránh đi vấn đề trọng tâm.
Nghe xong, người đàn ông chỉ liếc mắt qua, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, giống như đang tự chế giễu bản thân.
"Sợ làm phiền tôi hay sợ tôi?"
Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt thẳng thừng lao tới, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành ai đó, nhưng vô tình lại mang đến một cảm giác áp lực u ám khó tả. Câu nói ấy như đang nói với cô, nhưng lại như đang nói với một người khác qua cô.
Thật khó nắm bắt. Bùi Quan cảm thấy hơi thở mình trở nên gấp gáp, lòng bàn tay cũng bắt đầu ướt đẫm.
Cô định lên tiếng, nhưng thấy anh đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, trong ánh mắt thoáng qua một chút mệt mỏi và hỗn loạn thoáng qua. Giống như cảm giác sai lệch rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
"Căn phòng này chỉ có sử sách." Chưa để cô lên tiếng, anh trả lời câu hỏi ban đầu của cô một cách ngắn gọn.
"Nếu cô quan tâm đến những cuốn chính sử có uy tín, có vài cuốn có thể đọc suy ngẫm."
Nói xong, anh đứng dậy và bước vào trong. Từng bước chân dài, tiến lại gần giá sách bằng gỗ sồi, dần hòa mình vào ánh sáng cam ấm áp. Ánh sáng chiếu lên vai anh, tạo nên vẻ đẹp mờ ảo như một hình bóng nhợt nhạt.
Một chút lạnh lẽo trong sắc ấm áp. Mặc dù đẹp đẽ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.
Bùi Quan trầm lặng, tâm trạng nặng trĩu lo âu. Ngay cả khi cô không làm gì để cứu vãn, cô cũng biết lần này mình đã thoát hiểm trong gang tấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!