Chiếc áo khoác choàng trên vai cuối cùng vẫn không có cơ hội được cởi xuống. Bùi Quan bị anh kéo vào thang máy VIP gần đó như chốn không người.
Cô theo phản xạ ngăn tay phải đang định ấn tầng của anh lại, nhẹ giọng nói: "… Thẩm Hành Trạc, đợi một chút được không? Em còn hai mươi phút nữa mới tan làm."
Thẩm Hành Trạc nhìn gương mặt tái nhợt vì lạnh của cô vài giây, nói: "Gấp gì chứ."
"… Gì ạ?" Bùi Quan nhất thời không phản ứng kịp.
"Khách sạn này đứng tên tôi, em còn sợ họ không trả lương cho em à?"
Bùi Quan đành thỏa hiệp, lùi hai bước đứng dựa vào vách thang máy, giữ một khoảng cách an toàn với anh, không quá gần cũng không quá xa.
Thang máy tự động khép lại, chạy thẳng lên tầng cao nhất. Không gian kín đáo đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình.
Ra khỏi thang máy, cô đi theo sau Thẩm Hành Trạc, thấy anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
Điện thoại vừa được kết nối, anh chỉ nói vỏn vẹn hai câu: "Dời hội thảo lại mười lăm phút. Gọi người mang lên đây một ly sữa nóng."
Anh đút điện thoại lại vào túi, bước chậm hơn đợi cô đi sóng vai cùng.
Bùi Quan không phải không ngạc nhiên khi anh vì cô mà thay đổi thời gian cuộc họp.
Ban đầu cô định nói với anh rằng mình không yếu ớt đến thế, chỉ cần về phòng nghỉ thay đồ rồi ngồi một lát là ổn. Nhưng nghĩ lại, đã đến đây rồi nói hay không cũng chẳng khác gì nhau, nói ra lại có phần dư thừa. Thế nên cô không nói gì thêm.
Cuối hành lang là một căn phòng không có bảng số. Anh nhập vân tay, cửa mở ra, Bùi Quan đi theo anh vào trong.
Vừa bước vào, cô lướt mắt một vòng, thấy bên bức tường không xa có kệ sách, bên trên là vài cuốn sách về thiết kế kiến trúc. Đoán rằng đây chắc là nơi Thẩm Hành Trạc thỉnh thoảng ghé qua nghỉ tạm.
Trong không khí phảng phất mùi hương sen nước thanh khiết. Bùi Quan đứng khựng lại vài giây, đang định tập trung tinh thần thì tay trái bị Thẩm Hành Tạc nắm lấy, cô bị anh kéo đến ngồi xuống cạnh sofa.
Rất tự nhiên, anh nửa quỳ trước mặt cô, bàn tay lớn nhẹ nắm lấy cổ chân cô, hơi dùng lực, tháo đôi giày cao gót đang ôm sát chân cô ra.
Phần cổ chân đặc biệt nhạy cảm, một cảm giác ngứa nhẹ thoáng qua khiến Bùi Quan theo bản năng muốn rút chân lại, nhưng bị anh giữ chặt.
Thẩm Hành Trạc ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói hai chữ: "Đừng động nào."
Bùi Quan không dám cử động nữa, hơi cúi đầu, vừa khéo có thể nhìn thấy anh. Anh mặc một bộ comple đen hai hàng cúc, cổ áo kiểu ve nhọn, bên trong là áo sơ mi trắng.
Màu đen và trắng, hai tông màu đối lập hòa vào nhau khiến khí chất anh càng thêm lạnh lùng, như một đỉnh tuyết xa xăm phủ băng sương bốn bề.
Ban đầu, cả hai đều không nói gì. Thẩm Hành Trạc là người phá vỡ sự yên lặng trước: "Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ tại sao anh lại đưa em lên đây." Bùi Quan trả lời thật lòng.
"Không cảm nhận được sao?"
"Dạ?" Bùi Quan ngơ ngác.
"Giày không đúng size, chân em sưng rồi."
Bùi Quan lúc này mới ngớ ra, nhìn theo ánh mắt anh xuống đôi chân mình.
Không phải cô không cảm nhận được chân bị bó chặt, chỉ là do đứng cả ngày, lại đi lại lắt nhắt suốt buổi chiều, bàn chân sớm đã tê dại, đến cả cảm giác đau cũng mờ nhạt đi nhiều.
Thẩm Hành Trạc buông cô ra, anh đứng dậy, bất ngờ cúi người xuống, ôm lấy ngang eo cô. Một bàn tay anh vừa vặn đặt lên phần xẻ tà của chiếc sườn xám, lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng sự lành lạnh từ da cô truyền đến. Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo, rõ ràng là do bị nhiễm lạnh mà ra.
Bùi Quan nằm gọn trong lòng anh, hai tay vịn lấy vai anh, để mặc anh bế mình đặt xuống bên mép giường. Chiếc áo khoác khoác trên vai không biết đã rơi xuống thảm từ lúc nào.
Thẩm Hành Trạc kéo chiếc chăn lông bên cạnh đắp lên người cô, anh không nói gì, thẳng bước vào nhà tắm. Khi quay lại, trên tay anh cầm thêm một chiếc khăn khô bọc đá lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!