Câu hỏi của anh quá bất ngờ, Bùi Quan không khỏi sững lại một chút. Người đàn ông vừa rồi còn nhắm mắt như đang nghỉ ngơi không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh nhìn hờ hững dừng lại trên người cô.
Cô không đoán nổi anh đang nghĩ gì. Sau vài giây đối mắt, Bùi Quan dịu giọng đáp: "Có chút ngọt, không ngon lắm. Anh muốn nếm thử không?"
Thẩm Hành Trạc không nói gì, chỉ nhìn cô vài giây rồi lại khép mắt.
Bùi Quan cảm thấy có gì đó là lạ, trong lòng rối loạn, không còn tâm trạng uống nữa. Cô đặt ly giấy lên giá đựng, khẽ dựa người ra sau để bản thân chìm vào bóng tối, cố làm dịu cơn bối rối cuộn trào.
Suốt quãng đường đến nơi, cả hai đều im lặng. Điểm đến không phải khách sạn, mà là một hội sở cao cấp, kín đáo và riêng tư.
Xuống xe, cô lặng lẽ đi theo sau lưng Thẩm Hành Trạc. Bước qua cửa, lên thẳng tầng cao nhất bằng thang máy.
Ra khỏi thang máy, Bùi Quan vừa chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn trong đầu vừa nhìn theo bóng lưng anh, bước nhanh hơn để sóng vai cùng anh.
Hành lang vắng vẻ không một bóng người, ánh đèn chồng lên nhau tạo nên bóng đổ dài bất định. Cô cố giữ bình tĩnh, lắng nghe tiếng giày dẫm nhẹ trên tấm thảm mềm.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tiến triển cũng quá nhanh. Con đường ấy chưa đủ dài, mà họ lại bước quá vội.
Căn phòng bao đã ở ngay trước mắt. Khi Thẩm Hành Trạc đưa tay trái lên nắm lấy tay cầm cửa, Bùi Quan định thần, cất tiếng gọi anh, nhưng âm cuối hơi gượng gạo: "Thẩm…"
Nhưng đã muộn. Cánh cửa đã bị mở ra, mùi đàn hương cháy xen lẫn với mùi thuốc lá ập thẳng vào mặt.
Thẩm Hành Trạc vẫn giữ tay trên tay nắm cửa, nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì sao?
Bùi Quan nín thở, trong đầu thoáng lóe lên ý định muốn rút lui. Đang định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cười nói rôm rả.
Bên trong có người, không chỉ một. Thì ra… không phải là chỉ có cô và anh.
"Sao vậy?" Thẩm Hành Trạc hỏi cô.
"Không có gì." Bùi Quan hơi khựng lại, gượng gạo kiếm một cái cớ: "Chỉ là… đột nhiên thấy dạ dày hơi khó chịu."
"Vào trước đã."
"… Vâng."
Cô bước vào theo anh, đi sâu vào trong, vượt qua tấm bình phong lụa liền thấy ba, bốn người đang tụ lại quanh bàn rượu gỗ du trò chuyện vui vẻ.
Người đàn ông mặc đồ thể thao sáng màu ngồi ở vị trí chính giữa, là người đầu tiên trông thấy cô, sau đó ánh mắt chuyển sang Thẩm Hành Trạc phía sau.
Bùi Quan thoáng bắt được nét ngạc nhiên lướt qua trong mắt anh ta.
"Mấy hôm trước chẳng phải cậu bảo không đến à?"
Trịnh Già Mẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, người ngả ra sau, hai tay vắt lên lưng ghế, nhìn Thẩm Hành Trạc đầy hứng thú.
Thẩm Hành Trạc liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt, không có hứng thú đáp lại.
"Đến cũng thôi đi, lại còn dẫn theo một cô gái. Đúng là hiếm có." Trịnh Già Mẫn chẳng lấy gì làm lạ trước thái độ hờ hững của anh, vẫn cười cợt trêu chọc.
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên mấy ánh nhìn dò xét, bao gồm cả ánh mắt của Kỷ Viễn Minh.
Bùi Quan rất bất ngờ khi thấy Kỷ Viễn Minh cũng có mặt ở đây, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy cũng hợp lý. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn ta với nhà họ Thẩm, cả với Thẩm Hành Trạc, vốn không hề đơn giản. Chợt cô lại nghĩ, những người có mặt ở nơi này, nào phải chỉ dùng ba chữ "không đơn giản" là đủ hình dung.
Bỏ qua lợi ích trên thương trường, nếu không có quan hệ thân thiết riêng, ai lại ngồi tụ tập cùng nhau uống rượu, trò chuyện?
Càng nghĩ vậy, cô càng cảm thấy khó xử, như thể không thể nhúc nhích nổi. Nếu một ngày nào đó sự việc thật sự bại lộ, Thẩm Hành Trạc e rằng khó tránh khỏi việc bao che cho Kỷ Viễn Minh.
Bùi Quan không dám nghĩ tiếp, cùng Thẩm Hành Trạc đến bên bàn rượu ngồi xuống. Cô ngồi cạnh anh, còn đối diện cách một chiếc bàn chính là Kỷ Viễn Minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!