Cô có gánh nổi không? Cô đương nhiên là không gánh nổi. Chút lý trí còn sót lại khiến Bùi Quan âm thầm trả lời câu hỏi ấy trong lòng.
Sự chú ý bất giác dồn hết lên chính bản thân mình. Từ trước đến nay cô chưa từng thuộc về ai, cũng chưa từng có ai mang đến cho cô cảm giác áp chế về mặt sinh lý hay tâm lý như vậy.
Khi Thẩm Hành Trạc nói chuyện, từng cử chỉ động tác đều không dừng lại, thong dong mà chậm rãi đi lên.
Bùi Quan cảm thấy bản thân giống như món đồ chơi trong tay anh, dễ dàng bị thao túng, chạm nhẹ thôi là vỡ. Mỗi khi anh lướt đến một chỗ mới, thần kinh cô lại căng lên thêm một chút.
Nhưng rõ ràng anh hoàn toàn không vượt quá giới hạn, điều đó mới chính là điều khiến người ta khó chịu nhất.
Trái tim như bị kéo căng, lơ lửng giữa không trung, không lên cũng chẳng xuống được. Cô nín thở, bỗng nhiên rất muốn anh dứt khoát một chút.
Trớ trêu thay, lúc này Thẩm Hành Trạc lại vô cùng kiên nhẫn. Cô không trả lời, anh cũng không nói gì, nửa ôm cô, im lặng chờ đợi.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, chỉ có chiếc đèn gỗ kiểu Nhật bên sofa dùng để chiếu sáng đang bật.
Cổ tay ôm quanh cổ anh có chút cứng đờ, Bùi Quan khẽ động đậy, cảm nhận được bàn tay giấu trong tay áo cũng khẽ động theo.
Cảm giác lạnh buốt ấy khó khiến người ta không đổ mồ hôi lạnh. Cô cố gắng làm ngơ sự hiện diện của anh, hít lấy mùi gỗ quen thuộc để đầu óc trống rỗng.
Cổ họng dâng lên cảm giác khô rát, nóng bừng. Bùi Quan gượng gạo suy nghĩ một lúc, cố moi óc tìm ra một câu trả lời: "… Thẩm Hành Trạc, em đang bị bệnh mà."
Câu trả lời không đúng với câu hỏi. Chủ đề bị chuyển đi một cách vụng về.
Cô dụi vào hõm cổ anh làm nũng, giọng nói nhẹ nhàng.
Cả người nhẹ bẫng, mang theo vẻ yếu ớt của bệnh tật, cổ tay vòng qua vai anh mảnh mai yếu đuốt, dường như chỉ cần chạm nhẹ là gãy.
Thẩm Hành Trạc nheo mắt, rút tay từ dưới vạt áo ngủ của cô ra, bình thản đưa ra kết luận: "Rất gượng ép."
"Dạ? Sao cơ?" Bùi Quan giả vờ ngốc nghếch.
"Chủ đề em tìm ra đó."
"Nhưng em thực sự thấy hơi choáng mà."
"Vậy nghỉ ngơi đi. Tôi về trước."
Ánh đèn cam mờ ấm áp, đan dệt nên một bầu không khí tràn đầy thân mật, cảm xúc bị đẩy lên đúng mức.
Bùi Quan không còn quá gò bó, cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của anh nữa, ôm anh chặt hơn: "Anh đừng đi được không?"
Thẩm Hành Trạc không đáp, tay đeo đồng hồ nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra một khoảng.
Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt anh nhìn cô không chút ấm áp, đến cả sự đánh giá cũng chẳng còn, hờ hững đến mức gần như trống rỗng. Không thể đoán nổi cảm xúc của anh lúc này là vui hay buồn.
Bùi Quan ngơ ngác nhìn lại anh, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, nụ cười nơi khóe môi khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục như thường.
"Nằm xuống trước đi." Cô nghe anh nói.
"Vậy anh có đi không?" Cô dường như đặc biệt cố chấp với câu hỏi này.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cái: "Đợi em ngủ rồi tôi đi."
"Thật chứ?"
Thẩm Hành Trạc không trả lời.
Biết anh đã ngầm đồng ý, Bùi Quan hơi xoay người, vén góc chăn lên, thuận thế nằm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!