Chương 14: (Vô Đề)

Phòng khách rộng rãi, thoáng đãng, không hề ngột ngạt. Bùi Quan đã ngồi trên sofa gần mười phút.

Lòng bàn tay đặt trên đệm ghế, cảm giác mềm mại, như đang v**t v* một tấm vải thượng hạng. Trong lò sưởi tạo khói có ngọn lửa đang bập bùng cháy, nhỏ hẹp, sáng rực, cảm xúc bức bối từng chút thấm dần vào không gian.

Mười phút trước, cách một bức tường ngoài cánh cửa.

Thẩm Hành Trạc không nói nhiều, đỡ cô dậy, dẫn cô vào phòng khách, đơn giản dặn dì giúp việc chuẩn bị sẵn trà gừng và khăn khô.

Đúng lúc có cuộc gọi đến. Trước khi bắt máy, anh chỉ nhàn nhạt dặn một câu: "Lau khô tóc trước đi". Rồi anh đi thẳng lên thư phòng trên lầu.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh nhạt như nước. Không hề phản hồi hay bình luận gì về những lời cô vừa nói.

Càng là sự lãnh đạm đến tột cùng ấy, càng khiến Bùi Quan bất an. Cảm giác như bị ngăn cách bởi một lớp sương mờ, mơ hồ, không thể nắm bắt, không thể phân định rõ.

Có tiếng bước chân. Dì giúp việc bưng bát trà gừng mới nấu đến gần cô, mỉm cười thân thiện: "Biết các cô cậu trẻ tuổi không thích uống mấy thứ này, tôi cố tình bỏ thêm chút đường đỏ. Cô Bùi, uống lúc còn nóng nhé."

Bùi Quan thu lại vẻ mặt, giãn bớt biểu cảm căng cứng, mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn dì Trần."

"Cô Bùi khách sáo quá. Tôi đi lấy thêm một chiếc khăn khô khác cho cô. Trước mắt dùng tạm chiếc trên bàn trà lau sơ đi kẻo cảm lạnh."

"Vâng."

Bùi Quan không động đến bát trà gừng, cầm lấy chiếc khăn, sơ sài lau vài cái phần đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước, cũng không lau quá khô.

Ánh mắt cô nhìn thẳng, tập trung lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ sát đất.

Chẳng bao lâu sau, dì giúp việc quay lại, tay cầm một chiếc khăn khô mới, tay kia là một tách cà phê vừa pha.

Bùi Quan nhìn chằm chằm tách sứ trắng trước mặt mấy giây, chủ động hỏi: "Dì ơi, tách cà phê này là mang lên lầu sao ạ?"

"Ồ… cô nói tách này hả? Đúng thế, là chuẩn bị cho cậu Thẩm." Dì cười: "Nếu cô cũng muốn uống, tôi pha thêm cho một tách nữa."

"Cháu không uống đâu." Bùi Quan cũng cười: "Cháu có thể giúp mang lên không?"

"Đương nhiên được." Dì ngừng một chút: "Vậy thì làm phiền cô nhé."

Bùi Quan đưa tay nhận lấy, ngón cái và ngón trỏ giữ lấy quai chiếc tách. Cô điều chỉnh nhịp thở, nhấc chân bước lên lầu.

Khoảng cách chỉ hai, ba chục bậc thang, nhưng Bùi Quan bước lên chậm rì rì. Một phần vì sợ cà phê tràn ra, một phần khác… có lẽ là vì tâm lý. Một cảm giác nặng nề như thể đang bước lên chiến trường.

Thư phòng không xa lắm từ đầu cầu thang, chỉ cần quẹo qua góc là tới. Cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ. Đèn tường ở hành lang mờ mờ, ánh sáng từ khe cửa hắt ra đặc biệt sáng rõ.

Bùi Quan dừng bước, đứng ở vùng ngược sáng ngoài cửa.

Trước khi gõ cửa, cô nghe thấy tiếng người đàn ông bên trong đang nói chuyện điện thoại. Giọng trầm, trong, nhịp điệu đều đều, không nghe ra cảm xúc gì.

Không định nghe kỹ nội dung cuộc gọi, Bùi Quan hít sâu một hơi, đưa tay gõ nhẹ bằng khớp ngón tay.

Từ trong vang ra một tiếng "vào đi" rất khẽ.

Cô đẩy cửa bước vào, nét mặt bình thản như thường lệ.

Thẩm Hành Trạc ngẩng lên nhìn cô một cái. Mạch nói chuyện của anh thoáng gián đoạn, rất kín đáo. Bùi Quan không nhận ra điểm đó, đứng yên tại chỗ nhìn anh.

Anh ngồi phía trong bàn làm việc gỗ mun, tựa lưng vào ghế. Áo sơ mi đen tháo mở hai cúc, cổ lỏng lẻo bẻ xuống lộ ra bên dưới là xương quai xanh. Trông anh có vẻ lười nhác, phong trần thoát tục, không lạnh lùng nhưng vẫn khiến người khác khó lại gần.

Bùi Quan thu mắt trước, cô bước đến trước mặt anh, không nói gì. Vì anh đang nghe điện thoại, cô cũng không tiện mở lời. Không khí im lặng dâng lên, cô chẳng nói tiếng nào, đặt tách cà phê lên mặt bàn.

Khi buông quai chiếc tách, đầu ngón tay từ trắng bệch dần dần ấm lại. Ánh mắt cô ngước lên lần nữa, nhìn anh, khẽ cười, mấp máy môi không ra tiếng nói: "Em đi đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!