Sáng sớm thứ sáu, Bùi Quan đã xin nghỉ, một mình lên chuyến xe buýt đường dài đi đến nghĩa trang ngoại ô Trân Hải.
Chuyến đi mất hơn bốn tiếng, mệt mỏi vô cùng. Cô dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt giả vờ chợp mắt, nhưng lòng thì rối bời lạ thường.
Trước khi xuống xe, cô nhận được tin nhắn wechat từ Trình Úc gửi đến.
Trình Úc: Đến chưa?
Bùi Quan gõ ngắn gọn trên màn hình
Bùi Quan: Sắp rồi.
Trình Úc: Đi đường nhớ cẩn thận. Ban ngày anh bận, tối anh qua đón em.
Bùi Quan: Biết rồi, anh lo việc của anh đi.
Khi xuống xe, bên ngoài đang mưa xuân. Mưa lất phất dày đặc, vừa như sương vừa như tơ, rơi xuống mang theo cảm giác sắc nhọn như kim châm. Bùi Quan không mang ô, đành liều mình đi dưới mưa.
Đi bộ hơn hai mươi phút mới đến gần nghĩa trang, áo khoác đã ướt sũng, dính sát lưng qua lớp áo hai dây mỏng nhẹ, cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, một nhân viên mặc đồng phục bước ra, tay cầm một chiếc ô đen đưa cho cô.
Bùi Quan nhận lấy, tay trái nắm chặt cán ô, khẽ nói lời cảm ơn. Bước qua cổng chính nghĩa trang, cô đi thẳng, cuối cùng dừng lại trước một bia mộ.
Khu vực xung quanh mộ không mấy sạch sẽ. Giữa các khe đá có giấy vụn, bao bì thực phẩm bị bóc dính đầy đất và nước mưa.
Nơi đây chỉ đến một lần mỗi năm, thường ngày thật sự chẳng có ai đặc biệt đến để quét dọn kỹ càng.
Cô đặt bó hoa tươi và đồ viếng mang theo trước bia mộ, chiếc ô nghiêng che lên những thứ ấy.
Bùi Quan ngồi xổm xuống, dùng tay nhặt từng mảnh rác dưới đất. Nhặt xong, cô ngẩng đầu nhìn lên di ảnh của mẹ ở chính giữa bia mộ.
"Ở bên đó mẹ sống có tốt không?"
Bùi Quan khô khốc nở nụ cười, lẩm bẩm tự nói, trò chuyện với mẹ về những chuyện thường ngày trong gia đình.
"Có vẻ năm nay là một năm tốt lành. Mẹ xem, mới đầu xuân mà trời đã bắt đầu mưa rồi."
"Sau mưa chắc sẽ có cầu vồng mẹ nhỉ."
"Con đã lâu lắm rồi không thấy cầu vồng, nhưng vẫn nhớ rõ hình dáng của nó."
"Chắc chắn sẽ đẹp như bức tranh cầu vồng đơn giản mà mẹ từng vẽ cho con hồi nhỏ."
"Bùi Tranh sắp tốt nghiệp cấp hai rồi."
"Nó học hành cũng bình thường, không biết có thi đậu lên cấp ba được không."
"Quan hệ giữa con và nó vẫn căng thẳng, ngoài chuyện tiền nong ra, hình như không còn gì để nói nữa."
…
Bùi Quan lắp bắp kể rất nhiều chuyện, nghĩ gì nói nấy, đa phần là những chuyện vặt vãnh thường ngày. Những điều nhỏ nhặt ấy, gộp lại thì mỗi năm chỉ có thể nói hai lần. Một lần trước mặt ba, một lần trước mặt mẹ.
Cô ngồi xổm tại chỗ rất lâu, đến mức chân tê cứng, mất hết cảm giác. Loạng choạng đứng dậy, bàn tay đang cầm rác vô thức siết chặt.
Lòng bàn tay có cảm giác trơn nhớp, mép mu bàn tay bị đất bám vào, nhanh chóng bị nước mưa rửa trôi, để lại một vệt bẩn kéo dài.
Bùi Quan không mấy bận tâm đến lớp bùn ướt dính trên tay, vứt đồ vào túi, bước thêm vài bước, cúi người nhặt những mẩu giấy vụn còn sót lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!