Chương 12: (Vô Đề)

Đầu năm, một ngày trước đêm giao thừa là ngày giỗ của con trưởng và dâu trưởng nhà họ Thẩm. Thẩm Hành Trạc mỗi khi đến ngày này đều sẽ canh giữ tại từ đường tổ tiên, yên lặng trải qua trọn một ngày một đêm.

Sáng ngày giao thừa, tuyết rơi lác đác. Thẩm Hành Trạc trở về công ty, như thường lệ lại dấn thân vào công việc. Đối với anh, đêm giao thừa không có ý nghĩa đặc biệt gì, ấy chỉ là một ngày làm việc bình thường.

Thẩm Hạ Châu đột nhiên xuất hiện, đẩy cửa bước vào, trong tay cầm theo hai chai rượu quý. Hai người đối diện nhau không nói lời nào, đành im lặng uống rượu.

Biết rõ mục đích của Thẩm Hạ Châu đến, Thẩm Hành Trạc không đáp lại gì thêm, chỉ nói rằng năm nay sẽ trở về.

Sau khi Thẩm Hạ Châu rời đi, anh một mình lái xe trở về tổ trạch.

Trong thư phòng, có người lỡ bước vào, giọng nói của người đó nghe vẻ tuổi không lớn lắm. Thẩm Hành Trạc nhíu mày, không lên tiếng, thật sự không muốn để ý, cũng không hứng thú nghe nội dung cuộc gọi của cô với người khác.

Căn phòng tĩnh lặng, thật khó để giả vờ không nghe thấy. Cô đùa cợt nói với người kia một câu: "Tận hưởng lạc thú trước mắt là được rồi."

Cùng địa điểm, cùng thời điểm, nhiều năm trước cũng có người nói với anh câu thành ngữ này — "Hành Trạc, đừng tự giam mình nữa. Thời thế thay đổi, hãy tận hưởng lạc thú trước mắt."

Không khỏi sinh ra bực bội trong lòng. Thẩm Hành Trạc thu hồi sự chú ý, tiện tay châm điếu thuốc.

Có vẻ như bị tiếng động bất ngờ làm giật mình, cô ngạc nhiên hỏi ai đang ở bên kia, anh không lên tiếng. 

Khi cô chuẩn bị rời đi, anh bất ngờ hỏi cô muốn tìm cuốn sách gì, giữ cô lại. Lý do hành động bất thường, có thể là vì câu thành ngữ đó, hoặc cũng có thể do tâm trạng lúc ấy. Chỉ trong vài giây, anh thật sự bất chợt nảy sinh ý muốn giúp cô.

Ấn nút bật đèn, Thẩm Hành Trạc hỏi cô đang lo lắng điều gì. Cô có phần e dè, chỉ né tránh trả lời rằng sợ làm phiền anh.

Câu nói này nhiều năm trước cũng từng được một vị trưởng bối nói với anh. Trưởng bối đối với hậu bối giữ phép tắc lịch sự vừa đủ, khó giấu nổi nỗi sợ hãi, nghĩ lại cũng là một sự mỉa mai.

Kết hợp với cảnh tượng này, nhớ lại chuyện cũ, Thẩm Hành Trạc khẽ mỉm cười tự mỉa mai, nhẹ giọng hỏi cô ấy: "Là sợ làm phiền tôi hay sợ tôi?"

Rượu ngấm, trạng thái mơ hồ và mệt mỏi thoáng qua trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Sau đó, tìm sách, trò chuyện nhẹ nhàng, bỗng dưng nổi hứng làm "thầy dạy đời" một lần.

Ấn tượng ít ỏi của anh về cô cũng bắt đầu tan biến kể từ lúc cô rời đi.

Lúc nào anh bắt đầu có chút ấn tượng với người tên Bùi Quan? Có lẽ là vào lúc giao thừa sang năm mới. Cô tiến về phía anh, cô không giải thích vì sao xuất hiện ở đây, mà chỉ mỉm cười tươi rói nói một câu: "Chúc ngài năm mới vui vẻ."

Trong ánh mắt cô có sự e dè, sợ hãi, đấu tranh nội tâm, những ý nghĩ không thể che giấu, cùng cả những cử chỉ khiêu khích công khai lẫn ngấm ngầm.

Quá non nớt, một ánh nhìn là có thể nhận ra. Anh không vạch trần, bởi thấy cảm giác mâu thuẫn trong mắt cô thật thú vị.

Sự thú vị đó dần mất đi trong những câu nói quá lịch sự của cô, cuối cùng trở nên nhàm chán. Trong những lần tiếp xúc sau, cô luôn đi trên ranh giới giữa thú vị và vô vị.

Điều khiến người ta bất ngờ là mỗi khi kiên nhẫn của anh cạn kiệt, cô đều lúng túng thoát ra, khiến bản thân hóa nguy thành an.

Lần đi câu cá, Thẩm Hành Trạc có chủ ý nhắc nhở cô. Không nói nhiều cũng không định nói nhiều, vì cảm thấy lãng phí lời nói.

Sau đêm đó, mối quan hệ của họ coi như kết thúc, anh có thể thỉnh thoảng cùng cô diễn trò nhưng không có thời gian để nhập vai mãi.

Tại nhà hàng Nhật, tình cờ nhìn thấy cô nở nụ cười rạng rỡ với người khác, khác hẳn biểu cảm khi ở bên anh. Sự tương phản rõ ràng về mặt thị giác khiến người ta khó mà không sinh lòng tò mò.

Cùng với những thử thách cô đặt ra. Mọi chuyện bắt đầu trở nên dần có ý vị.

Đêm lạnh lẽo. Xung quanh vắng lặng, giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách nhỏ.

Bùi Quan nhìn chằm chằm vào anh, như đang quan sát một cái giếng sâu thăm thẳm.

Ánh mắt anh không gợn sóng, trầm tĩnh đối diện với cô, khiến người ta có cảm giác mơ hồ như một kẻ săn mồi đang dửng dưng nhìn con mồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!