Chương 11: (Vô Đề)

Bùi Quan chợt ngẩn người, cảm thấy có lẽ mình không nên gọi thẳng tên anh như vậy. Lời nói tối đó của anh vẫn còn vang vọng bên tai, cô không phải là không nghe vào lòng.

Cô đã thay đổi cách xưng hô với anh, không còn vượt quá ranh giới, tự lùi mình về vùng an toàn nhất, từ tốn tiến từng bước. Ít nhất sẽ không như trước đây, tùy tiện mà l* m*ng.

Nhưng ngay khoảnh khắc này. Mọi chuyện bắt đầu vô thức vượt khỏi tầm kiểm soát, mạch truyện cũng hoàn toàn không phát triển theo hướng đã định sẵn. Một cách vô thức, cô lại đang thử thách mức độ bao dung của anh dành cho mình.

Đêm xuống, chỉ còn lại phòng riêng của hai người họ, ánh đèn vàng dịu vây quanh, sáng rõ, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả nhịp thở.

Tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô, lực không mạnh không nhẹ, lòng bàn tay anh lạnh như mọi khi, nhưng đang dần được nhiệt độ cơ thể cô làm ấm.

Sau khi thốt lên ba chữ ấy, Bùi Quan theo bản năng cụp mắt xuống, không dám nhìn phản ứng của anh.

Lưng cô bắt đầu túa mồ hôi lạnh, thấm dần vào lớp vải bên trong. Dù điều hòa trong phòng không hề thấp, nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo một cách lạ kỳ.

Ở trước mặt anh, dường như cô luôn phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Thẩm Hành Trạc hơi nhướng mày, nhưng đối với việc cô gọi thẳng tên mình lại chẳng có phản ứng gì rõ rệt.

Anh buông tay cô ra, nghiêng người nhường ra khoảng trống, giữ một khoảng cách vừa phải giữa hai người. Khi anh bước lùi lại, ống quần đen khẽ lướt qua bắp chân cô một cách vô tình.

Anh đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi ban nãy của cô: "Là mười năm trước. Khi ấy tay vẽ còn chưa thuần thục."

Câu chuyện được kéo trở lại chủ đề chính. Bùi Quan thở phào nhẹ nhõm, bớt căng thẳng hơn nhiều, thuận theo ánh mắt anh nhìn về bản thiết kế được đóng khung treo trên tường.

Chất giấy hơi ngả vàng, nét vẽ tinh tế, thấp thoáng mang theo dấu tích của thời gian.

Quan sát kỹ mấy giây, Bùi Quan khẽ nói: "Đã rất hoàn hảo rồi. Có lẽ là… ngài quá khắt khe với bản thân."

Khi nói đến chữ "ngài", Bùi Quan không khỏi khựng lại một nhịp. Tại thời điểm này, cách xưng hô đầy lễ độ ấy bỗng dưng trở nên quá mức xa cách, thậm chí là sáo rỗng.

Rõ ràng Thẩm Hành Trạc cũng nghĩ vậy: "Ngài?"

Bùi Quan nặn ra một nụ cười yếu ớt: "… Anh."

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm, tùy ý chuyển sang chủ đề khác: "Trước đây từng chép lại bản thiết kế này à?"

Biết anh đang nhắc tới chuyện lần trước cô hỏi thăm thầy Mạnh trong lúc câu cá, Bùi Quan gật đầu nhẹ nhàng: "Rất lâu trước đây từng sao lại, nhưng cũng chỉ dừng ở mức bắt chước, không có góc nhìn riêng của bản thân."

"Tôi nhớ là chuyên ngành của em không liên quan đến thiết kế." Thẩm Hành Trạc nói.

"Ừm, đúng là không liên quan. Tôi học thiết kế là vì thầy Đỗ."

"Không phải vì em thích sao?"

"Không phải vì thích." Bùi Quan dừng một chút, giọng thấp xuống: "Chỉ là… không muốn khiến thầy thất vọng."

Hiếm hoi mà thành thật một lần. 

Thẩm Hành Trạc đút tay vào túi áo, người hơi tựa vào tủ rượu, ngước mắt yên lặng nhìn cô.

Cô mặc một chiếc áo cardigan mỏng màu gừng, bên trong là áo hai dây trắng, bên dưới là quần jeans ống đứng. Tóc xõa trên vai, cần cổ thon dài, màu môi ngả hồng nhạt. Bề ngoài trông mềm mại và vô hại.

"Nếu không đủ yêu thích thì rất khó làm ra tác phẩm tốt." Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dời khỏi gương mặt cô, nhìn sang bức tranh bên cạnh. Giọng nói không mang theo nhiệt độ, nhưng cũng không quá lạnh lùng.

"Vậy còn anh?" Bùi Quan không nhìn tranh mà nhìn thẳng vào anh. "Anh có thích thiết kế không?"

"Em nghĩ sao?" Thẩm Hành Trạc không trả lời, mà hỏi ngược lại.

"Em nghĩ… chắc chắn là rất thích. Nếu không thích thì có lẽ cũng sẽ không giữ lại bản thiết kế từ mười năm trước."

Bùi Quan vốn định hỏi, tại sao đã từng yêu thích đến vậy mà cuối cùng vẫn chọn cách dừng lại, không cầm bút nữa. Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn không mở lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!