Chương 10: (Vô Đề)

Bùi Quan tìm một công việc làm thêm tạm thời gần trường để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi khai giảng, trong thời gian đó cô không gặp lại Thẩm Hành Trạc, cũng không tìm được lý do gì để gặp anh.

Cảm giác xấu hổ mơ hồ cứ quanh quẩn trong lòng, khiến cô làm việc gì cũng bắt đầu trở nên dè dặt.

Chiều thứ bảy, Bùi Quan vừa làm xong ca ở quán cà phê, đang thay đồng phục chuẩn bị tan ca thì tình cờ chạm mặt Trần Sở Diệc bước vào từ cửa.

Bước chân khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, thoáng im lặng. Trần Sở Diệc rất cao, anh ta mặc một chiếc áo khoác măng tô màu đen. Một tay đút túi quần, nét mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Vài giây sau, anh ta mở miệng trước, giọng mang theo chút gượng gạo: "Nói chuyện chút nhé?"

Bùi Quan dịch bước nhường đường cho anh ta nói: "Vào trong ngồi đi."

Hai người ngồi xuống, lại rơi vào im lặng một lúc. Bùi Quan hơi nghiêng người, lấy từ trong túi ra bốn tờ tiền mặt, đặt lên bàn, đẩy về phía anh ta.

"Đây là tiền bữa lẩu hôm đó. Anh chặn tôi trên alipay, chuyển khoản qua wechat anh cũng không nhận. Tôi đổi sang tiền mặt trả lại cho anh."

Trần Sở Diệc bật cười lạnh: "Tính toán với tôi rõ ràng quá nhỉ."

"Anh không phải người yêu tôi, không lý do gì để anh phải bỏ ra số tiền đó." Bùi Quan thẳng thắn giải thích.

"Em nghĩ tôi sẽ nhận à?"

"Anh có nhận hay không là việc của anh, tôi trả hay không là việc của tôi."

"Vậy thì thay tôi đi quyên góp đi."

"Được."

"…" Trần Sở Diệc nhìn cô chăm chú. "Bùi Quan, em đúng là chẳng có chút tình cảm nào với tôi thật đấy."

Bùi Quan không tiếp lời, chuyển thẳng sang vấn đề chính: "Muốn nói chuyện gì?"

Trần Sở Diệc bắt chéo chân, ngả người ra sau: "Cô gái hôm đó ở quán lẩu không phải bạn gái tôi."

"Thật ra anh không cần phải giải thích chuyện đó với tôi, tôi sẽ không bận tâm đâu…"

"Nghe hay không là việc của em, nói hay không là việc của tôi." Trần Sở Diệc ngắt lời cô. "Tôi không tùy tiện tìm một cô gái để lấp chỗ trống, cũng hy vọng em đừng vì muốn từ chối tôi mà tự hạ thấp bản thân mình như thế."

Không ai nói thêm gì nữa. 

Trần Sở Diệc là người rời khỏi quán cà phê trước. Bùi Quan ngồi nguyên tại chỗ trầm ngâm một lát, đợi anh ta đi xa mới đứng dậy rời đi.

Buổi sáng cô đã hẹn ăn tối với Thẩm Tri Dư. 

Chậm rãi đi về phía cổng trường, Bùi Quan lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn wechat cho Thẩm Tri Dư nói rằng cô đã tan ca.

Trong lúc ngẩng đầu nhìn đường, Bùi Quan vô tình trông thấy một chiếc Porche Cayenne màu đen đỗ không xa. Biển số quen thuộc, là loại biển số tứ quý dễ nhận ra, cửa sổ xe hạ xuống quá nửa.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau, gương mặt nghiêng hiện mờ mờ dưới ánh sáng lờ mờ, tay trái đeo đồng hồ bạc buông lỏng trên khung cửa xe, các ngón tay thon dài tự nhiên rủ xuống bên ngoài.

Không nhìn rõ được nét mặt anh. Đây là lần thứ hai cô gặp Thẩm Hành Trạc gần trường.

Lần đầu tiên là một năm trước. Mới đầu học kỳ hai năm nhất, Thẩm Tri Dư bước xuống từ một chiếc xe đỗ bên kia đường, trên tay xách túi giấy hàng hiệu được gói bọc tinh tế.

Cô ấy quay đầu, cúi người, nói rõ ràng với người đàn ông trong xe: "Tạm biệt, chú út."

Lúc đó Bùi Quan tình cờ đi ngang qua, sau một thoáng ngẩn ngơ liền dừng bước. Cô nhận ra chiếc xe đó, đương nhiên cũng biết người ngồi trong là ai, chỉ là không ngờ Thẩm Tri Dư lại có quan hệ với anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!