Bên trong khoang xe yên tĩnh đến mức cực độ, không khí mơ màng hơi ẩm ướt. Bùi Quan ngồi ở ghế sau, lờ mờ nghe thấy tiếng thở nhẹ của bản thân và tài xế.
Cô hơi ngẩng đầu, quay mắt nhìn sang một chỗ khác. Sự chú ý bị thu hút bởi cảnh vật đơn điệu vụt qua bên ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi, sương mù, cành cây phủ sương giá. Đêm qua nhiệt độ đột ngột giảm xuống, thời tiết thay đổi một cách kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với bình thường. Mùa thu ngắn, mùa đông dài, năm nay có lẽ là năm lạnh nhất ở Thanh Xuyên.
Cảm giác mất tập trung trong chốc lát. Bùi Quan thu lại ánh mắt đã hướng ra ngoài, khẽ vuốt nhẹ da thịt mềm mại trên bàn tay. Cảm nhận được sự ẩm ướt trên đầu ngón tay, không thể kiềm chế suy nghĩ lan man. Cô nhẹ nhàng dùng sức, lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên bề mặt da. Chợt cảm thấy một cảm giác vội vã, như thể chưa hết hoảng hốt.
Mọi thứ bắt nguồn từ một kết quả ngoài dự đoán. Cô biết mình cuối cùng sẽ ngồi lên chiếc xe này, nhưng lại không ngờ bên trong xe lại là một cảnh tượng như vậy. Tưởng rằng sẽ gặp gỡ mục tiêu của mình, nhưng người đó lại không có mặt.
Hoặc có thể nói, anh căn bản không có mặt trong xe.
Chưa kịp xuất hiện đã rời đi, mọi sự chờ đợi đều vô vọng, bị bỏ lại một cách bất ngờ.
"Cô Bùi, chúng ta ước chừng phải gần trưa mới tới. Nếu cô thấy buồn chán thì có thể ngủ một chút, đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy."
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi phá vỡ sự tĩnh lặng. Việc công xử lý theo việc công, thái độ hòa nhã và tôn trọng, trong giọng nói mang theo chút cảm xúc dư thừa nào.
Bùi Quan khẽ chớp mắt, quay sang phía ghế lái, nở một nụ cười lịch sự: "Giao thừa mà còn làm phiền chú đến đón cháu, thật là áy náy quá ạ."
Khóe môi cong lên, nụ cười đã được luyện tập trước gương nhiều lần, tao nhã mà vừa phải, không chút sắc cạnh, nhìn có vẻ mềm mại và vô hại.
"Cô Bùi, cô đừng khách sáo! Trước khi đi, Tiểu Dư đã đặc biệt dặn tôi phải chăm sóc tốt bạn của cô ấy trên đường đi."
Khi nghe đối phương nhắc đến Thẩm Tri Dư, cô khẽ nâng khóe môi cười, không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Cuộc đối thoại dừng lại tại đây.
Tìm một chỗ ngồi tương đối thoải mái, Bùi Quan cố gắng thư giãn cơ thể đang căng thẳng, nhắm mắt lại bắt đầu giả vờ ngủ.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương gỗ mơ hồ. Hổ phách và tuyết tùng, hai mùi hòa quyện vào nhau, ba phần đắng cay bảy phần thanh mát.
Trong môi trường khép kín, mùi hương tự nhiên không dễ dàng tan biến. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cách đây nửa giờ khi chủ nhân của mùi hương này ngồi ở ghế sau làm việc.
Có thể giống như lần cô nhìn thấy từ rất lâu trước đây. Anh chỉ cần ngồi ở đó đã có thể dễ dàng quyết định sự sống hay cái chết của người khác.
Đó cũng là lý do khiến Bùi Quan sẵn sàng đánh cược tất cả. Cô không có gì trong tay, nhưng lại muốn có chiếc vé vào cửa của cuộc cá cược vô hình này.
Cô quá khao khát, vì vậy cô mới sẵn sàng đánh cược.
—
Chiếc xe đi qua con đường đèo quanh co, di chuyển một mạch đến tổ trạch của nhà họ Thẩm.
Tường trắng, mái ngói đen, kiến trúc kiểu Tô phái* điển hình. Một tấm biển gỗ treo ở chính giữa cổng, khắc họa chi tiết với bốn chữ "Đức Cần Di An".
*/ trường phái kiến trúc của khu vực Giang Tô và Chiết Giang, với đặc trưng nổi bật là bố cục theo kiểu vườn, nơi có các ngọn núi bao quanh, dòng nước uốn lượn, những con đường nhỏ quanh co dẫn vào những khu vườn tĩnh lặng, với lịch sử lâu dài.
Đèn lồng kiểu Trung Hoa treo hai bên cổng lớn của khu nhà. Thân đèn giống như khung ô, vải voan thêu, ánh sáng ấm áp chiếu lên sắc đỏ tươi.
Sắc đỏ tươi sáng và nổi bật khiến Bùi Quan thoáng chốc cảm thấy ngây ngẩn, gần như quên mất hôm nay là đêm giao thừa.
Cô lấy lại bình tĩnh, thu lại ánh mắt. Đôi mắt liếc qua, cô để ý thấy tài xế vòng qua thân xe, mở cửa xe ghế sau chỗ cô ngồi.
Bùi Quan dừng lại một chút, mỉm cười cảm ơn, rồi bước ra khỏi xe.
"Quan Quan!"
Giọng nói quen thuộc vang lên với một vẻ vui mừng. Bùi Quan ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!