Mở cửa vào, trong phòng có ánh đèn dịu nhẹ ấm áp, cửa thư phòng có chút khép hờ len lỏi một tia sáng.
Giản Ninh cởi giày, đi vào phòng khách lẳng lặng nằm xuống, cô biết bây giờ Triệu Mật đang làm việc, không thích hợp quấy rầy.
Trong đầu trống rỗng thế nhưng lại hỗn tạp đến kỳ quái, Giản Ninh liền nhẹ nhàng đọc « Tâm Kinh », để những suy tư lung tung ồn ào trong đầu mình lột tơ rút kén, bình tĩnh thấu hiểu chân tâm muốn gì.
Mới vừa rồi cùng Đồng Phó Ngôn nói chuyện tuy hơi chát chúa nhưng cũng có một chút thật hạnh phúc, cho nên bây giờ tâm tình của cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng sâu trong tâm khảm cô vẫn còn đang suy nghĩ những chuyện cũ của anh.
Cô đang suy nghĩ về nửa đời trước của Đồng Phó Ngôn, 5 năm trước cùng 23 năm trước khi cô gặp anh, quá nhiều điều cô muốn biết nhưng lại chẳng thể làm cách nào.
Cũng muốn biết tối nay khi mình đang hôn mê, chuyện gì đã xảy ra, cô muốn biết cả thái độ của Đồng Phó Ngôn, thái độ của anh quá kỳ quái.
Cậu về rồi à?
Triệu Mật từ trong thư phòng ra, rồi vào bếp pha hai ly trà tử măng, đưa cho Giản Ninh.
Giản Ninh tiếp nhận, nhàn nhạt ừ một tiếng. Nhìn vào ly trà tử măng, đầu óc cô có chút không tập trung.
"Cùng người đàn ông kia chung đụng như thế nào?"
Triệu Mật tháo kính mắt mình xuống vắt lên trên cổ áo, ngồi vào chỗ bên cạnh Giản Ninh rồi dựa vào bờ vai của cô,
"Cậu chớ có mà phụ tấm lòng của mình đã mặt dày mày dạn tạo cơ hội cho hai người cùng về với nhau đấy nhé."
"Cậu chỉ ngồi đây nói, còn mình mới là người hành động đây này, mình vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ." Giản Ninh run vai, mang theo chút châm chọc, cố ý không cho Triệu Mật dựa vào,
"Tính cách của anh ấy luôn khuôn phép, ở chung cũng không có chuyện gì xảy ra đâu."
Triệu Mật gật đầu:
"Tống Yến rất ít nói đến anh ta, cho dù có nói cũng chỉ nói mấy câu qua loa."
Giản Ninh tận lực truy vấn:
"Tống Yến nói như thế nào?"
"Nghe nói nửa đời trước của người này chẳng dễ dàng gì cho cam." Triệu Mật dùng ngón tay chỉ ngực:
"Còn có chuyện gì đó, liên quan tới niềm tin trong lòng anh ta."
Giản Ninh nhíu mày, không hiểu Triệu Mật đang ám chỉ điều gì. Ly trà trong tay còn bốc hơi nóng, cô nhẹ nhàng húp một ngụm, tiếp tục nghe Triệu Mật nói.
Triệu Mật cũng cảm thấy thật khó khăn không biết giải thích thế nào, chỉ có thể thở dài: "Mình cũng là nhờ cái vụ đi đón ngoài sân bay kia, nên Tống Yến mới phải giải thích cho mình một chút, nói chung cũng chỉ kể qua loa đại khái mà thôi.
Nhưng bản thân mình cảm thấy, người đàn ông này hẳn phải trải qua nửa đời sóng gió, nếu không thì làm sao hiện tại anh ta có thể bình tĩnh thanh lãnh như thế, tựa như núi thái sơn có đổ trước mặt, thì anh ta cũng chẳng mảy may biến sắc.
"Giản Ninh gật đầu, nhấp một hớp trà, trà tử măng hơi có vị đắng chát bồi hồi tại đầu lưỡi. Cô an tĩnh nói:"Khi mình gặp được anh, tại Afghanistan, anh ấy là bộ đội gìn giữ hòa bình.Mình biết.
"Triệu Mật đáp lại. Giản Ninh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu, vuốt ve mái tóc ngang vai xoã tung gợn sóng, trong mắt ẩn sâu sự mỏi mệt. Sau đó lại quay đầu nhìn Triệu Mật:"Cậu cũng biết làm kiểu nghề nghiệp này, bị thương bỏ mình đều là chuyện thường tình...
"Giản Ninh không còn nói thêm gì đi nữa, trực tiếp đứng lên. Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách hắt vào thân ảnh của cô, thoáng lên một vẻ thật dịu dàng. Triệu Mật ngửa đầu nhìn cô, chợt nhớ tới:"Cuối tuần này hình như cậu phải đi sang Mỹ công tác đúng không?
"Hôm qua đi sang nhà của Giản Ninh, phát hiện cô ấy đã soạn xong vali hành lý. Giản Ninh gật đầu:"Cuối tuần mình phải đi Mỹ tham gia một cái hội nghị, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng mới có thể trở về."
Cô vừa nói, vừa cởi cái áo khoác màu nâu đậm ra, trực tiếp ném lên ghế sofa, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi cởi quần áo bên ngoài ra, bên trong là cái áo giữ ấm cổ tròn viền ren đen, bó sát vào thân hình thon thả của Giản Ninh, càng làm tôn lên dáng người yêu kiều uyển chuyển của cô.
Triệu Mật dựa lưng vào ghế sofa êm ái, nhìn không chớp cảnh Giản Ninh đang chậm rãi xõa mái tóc đen dài trên lưng.
Nhập nhèm những lọn tóc dài gợn sóng uốn lượn quanh eo. Bởi vì Giản Ninh đưa lưng về phía cô, ngược lại càng khiến cho Triệu Mật cảm thấy ở cô có một loại cảm giác dụ hoặc huyền bí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!