Chương 49: (Vô Đề)

Anh nghe được đằng sau lưng có tiếng cửa mở, cánh tay chống trên mặt bàn, hơi nghiêng người nhìn về phía sau. Anh lập tức thấy bên cạnh cánh cửa màu nâu, Giản Ninh mặc một chiếc đầm trắng thuần khiết, mái tóc dài mềm mại hơi gợn sóng xõa sau lưng, cười nhàn nhạt nhìn Đồng Phó Ngôn.

Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn tối sầm lại, bàn tay cầm ly thủy tinh bỗng nhiên siết chặt:

"Xem ra mình có rất nhiều tình địch đây."

Lúc anh nói mang theo vẻ trêu chọc, nghe vào tai Giản Ninh lại mang theo giọng điệu chế nhạo, cô đi qua:

"Nhiều tình địch như vậy, đội trưởng Đồng định xử lý như thế nào đây?"

"Nhốt từng người vào trong lao."

Đồng Phó Ngôn hơi cúi người, thầm thì bên tai Giản Ninh:

"Ai bảo bọn họ nhớ nhung bạn gái của anh."

Giản Ninh cười ra tiếng:

"Làm cảnh sát, mà dám lấy công mưu báo tư thù, em cũng hoàn toàn có lý do nhốt anh vào trong lao."

Cô nói xong, đã lấy điện thoại di động ra, ánh mắt có chút sắc bén nhìn về phía Đồng Phó Ngôn, cúi đầu định bật màn hình lên.

Một bàn tay mang theo cảm giác thô ráp nắm chắc cổ tay của cô, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền đưa tay vòng qua eo của anh, ngửa đầu nhìn anh.

Sợ anh? Đồng Phó Ngôn vây cô lại ở cạnh bàn và giữa hai cánh tay của mình.

Giản Ninh rất thích tư thế này:

"Sợ chứ, sợ cảnh sát Đồng lấy mạnh hiếp yếu, tuy nhiên em lại rất thích nhe."

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng cả ha đều biết chỉ là họ đang trêu ghẹo nhau mà thôi. Giản Ninh cũng biết Đồng Phó Ngôn chẳng qua là đang đùa với mình, anh công chính nghiêm minh như vậy, sẽ không bao giờ để việc công và tư lẫn lộn.

Hai người cứ ve vãn nhau như vậy trong chốc lát, thấy thời gian cũng không còn sớm, sau đó chuẩn bị xuất phát đi đến trường đại học.

Ngày lễ kỷ niệm ngày thành lập học viện phiên dịch, trường có mời rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp, Giản Ninh tưởng mình đến sớm, ai ngờ lúc họ đến đã có rất nhiều xe đậu trước cửa ra vào. Bởi vì bãi đậu xe đã chật kín, Đồng Phó Ngôn lái xe đi gửi ở chỗ khác xa hơn một chút.

Giản Ninh đứng chờ anh ở cửa.

Có bạn học cùng lớp trước kia thấy được cô, rất kinh ngạc tiến đến bắt chuyện cùng cô. Giản Ninh đã khắc sâu ấn tượng với họ, dù sao cũng là bạn học cùng lớp lúc trước đã từng hợp tác làm chung những đề án, làm sao cũng không quên được nhau.

Vả lại cũng vì một vài nguyên nhân khác, mà họ không thể quên cô được.

"Mình còn tưởng là nhận lầm người, không ngờ lại thật là cậu." Biểu cảm của Diêu Lạp rất kinh ngạc:

"Từ sau khi tốt nghiệp đại học, không còn gặp cậu nữa, bây giờ thăng chức ở đâu rồi?"

"Thăng chức thì không, nhưng bây giờ mình đang làm thông dịch viên trong một công ty phiên dịch chuyên nghiệp." Giản Ninh lịch sự lui về phía sau một bước, thần sắc của Diêu Lạp hơi mất tự nhiên, đại khái là nhìn thấu Giản Ninh đang cố tình xa lánh mình.

"Thông dịch viên sao?"

Diêu Lạp nhanh chóng gia nhập vào cuộc hội thoại cùng Giản Ninh, cười ha hả nói:

"Công việc này thật không tệ....."

Cô trầm mặc một hồi, cuối cùng mói nói ra mục đích cuối cùng:

"Mình có nghe giáo sư Chương nhắc đến cậu, nghe nói dạo này nàng có bạn trai à?"

Giản Ninh miễn cưỡng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!