Chương 48: (Vô Đề)

Trong mắt của anh ta có nụ cười giống hệt ngày trước, thế nhưng trong mắt của Giản Ninh, cô chỉ cảm thấy nó đặc biệt chói mắt. Cũng bởi vì nụ cười của anh ta, những suy nghĩ không tốt đang đâng trào trong đầu cô, bỗng dưng bị thay thế bởi hình bóng của Đồng Phó Ngôn.

Giản Ninh giả bộ như không rõ:

"Nhưng cũng phải tùy người, nếu như là người không thể đắc tội nổi, chỉ sợ người chết vô cớ lại là những người khác."

Sau khi cô nói xong, Đường Tề Đông đã rút tay từ trong túi:

"Vậy cũng phải xem coi người kia có thể né được súng hay không."

Sau đó liền dùng tay mô phỏng giống với hình ảnh của khẩu súng, ngón tay thẳng tắp chỉ vào tim của Giản Ninh. Cổ tay của anh ta vừa nhấc lên, lông mi cũng nhẹ nhàng giương lên, miệng anh ta phát ra âm thanh mô phỏng tiếng súng.

Giản Ninh hoảng hồn khi nhìn thấy động tác quỷ dị của anh ta, sau đó thấy Đường Tề Đông chỉ đứng đấy cười cười, tựa như một đứa bé, ánh mắt sáng ngời thẳng tắp ôm lấy ánh mắt Giản Ninh.

"Chị dâu đang sợ sao? Làm bạn gái của đội trưởng Đồng sao mà có thể sợ mấy cái chuyện này chứ." Đường Tề Đông lại rất thân mật vỗ bả vai Giản Ninh:

"Vừa rồi tôi chỉ hù dọa cô thôi."

Giản Ninh đưa tay gạt bàn tay đang đặt trên vai mình của Đường Tề Đông, hung hăng đáp:

"Bất kể có phải đùa hay không, nhưng có một số việc vẫn nên cân nhắc nặng nhẹ trước khi nói. Đừng tưởng rằng đội trưởng Đồng không ở đây, anh muốn làm gì thì làm."

site. com/natvietnham

Tựa hồ là thẹn quá hoá giận, thế nhưng Giản Ninh đang dùng một phương thức khác âm thầm cảnh cáo anh ta.

Giản Ninh không biết Đường Tề Đông rốt cuộc có phải nội ứng trong cục hay không, bởi vì không có chứng cứ rõ ràng cho nên căn bản không có cách nào đủ thuyết phục cho thấy nội gián là anh ta, vả lại Đồng Phó Ngôn cũng đã nói, những người bị điều tra cũng bị khả nghi ít nhiều, không thể ngoại trừ khả năng là do những nhiệm vụ khác nên họ mới bị nghi ngờ.

Đường Tề Đông thấy biểu cảm hung tợn của Giản Ninh nên liên tục phẩy tay, trực tiếp đáp:

"Tôi sai rồi chị dâu, cô cũng đừng méc đội trưởng Đồng nhé, tôi xin lỗi rồi không được sao?"

Giản Ninh cũng không muốn xé nát mặt mũi anh ta, chỉ lạnh lùng nói không có gì, lại hỏi anh ta đến văn phòng làm gì.

"Tôi tới lấy tư liệu, hôm qua để quên trên bàn làm việc của đội trưởng Đồng." Ánh mắt của Đường Tề Đông quét qua, kinh ngạc hô một tiếng, sau đó liền nghiêng người cầm một xấp tài liệu trên bàn, vẫy vẫy nó trước mặt Giản Ninh trước:

"Chính là cái này, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước nha."

Giản Ninh lạnh lùng gật đầu.

Trước khi rời đi Đường Tề Đông còn không quên nhắc nhở lần cuối cùng:

"Chị dâu, đại nhân đại lượng, đừng méc đội trưởng Đồng, nếu anh ấy mà biết tôi khi dễ cô, tôi chắc chắn sẽ bị anh ấy đánh chết."

.....

Sau khi Đường Tề Đông rời đi, Giản Ninh an vị ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, cô suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, qua hơn nửa tiếng, cửa mới từ từ mở ra.

Đồng Phó Ngôn vừa mở cửa ra, ánh mắt liền tìm kiếm Giản Ninh, lúc thấy cô đang ngồi cô đơn trên ghế sa lon, đáy mắt đen nhánh của anh đã chậm rãi sáng lên.

Trong phòng làm việc, hai người cũng không trò chuyện được nhiều. Đồng Phó Ngôn thu dọn đồ đạc, liền chở Giản Ninh trở về căn hộ. Do căn hộ đã lâu không có người lau dọn, nên trên đồ đạc cũng bắt đầu bám bụi, Đồng Phó Ngôn nhanh chóng quét dọn một chút.

Giản Ninh thu dọn hết quần áo đồ đạc trong rương hành lý rồi treo vào tủ, lúc đi đến phòng khách, Đồng Phó Ngôn đã dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, đang ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Cô đang định đi qua, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Giản Ninh đưa tay lấy điện thoại di động ra, ấn mở tin nhắn, nhận ra đây là thư mời của giáo sư Chương.

site. com/natvietnham

Giản Ninh lúc này mới nhớ tới cuối tháng bảy sẽ có lễ kỷ niệm thành lập trường đại học của cô, lúc trước đã đồng ý với giáo sư Chương phải dẫn Đồng Phó Ngôn đến tham gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!