Đồng Phó Ngôn chống tay dưới cằm, trầm ngâm một lát mới nói:
"Đường Tề Đông có phải là nội ứng hay không cũng chỉ là phỏng đoán của tôi, mấy người khác cũng có hành tung khả nghi, không thể không đề phòng và theo dõi sát sao."
Quách Chí trầm ngâm thật lâu.
Đồng Phó Ngôn nói chuyện cùng Quách Chí mặc dù là cách một cái điện thoại, nhưng anh cũng rất nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Quách Chí lúc này.
Anh nói:
"Có phải cậu đang cảm thấy không đáng cho bọn họ phải không?"
Vâng. Quách Chí trả lời:
"Chỉ có một nội gián, nhưng những người vô tội khác đều bị hoài nghi giám sát bởi chính những đồng nghiệp của mình, em nghĩ bất kỳ người nào đều sẽ nản lòng thoái chí."
"Tôi không biết bọn họ đến cùng sẽ phản ứng ra sao. Nhưng tôi tin tưởng bọn họ sẽ thông cảm."
Đồng Phó Ngôn biết ban đầu Quách Chí làm việc cho Chu Gia, công việc cũng toàn liên quan đến những vụ làm ăn trái phép, những người cậu ta chung đụng cũng toàn là tốt xấu lẫn lộn không phân biệt nổi, nhưng trong đó cũng có những người mà cậu ta đã kết nghĩa anh em, trong lòng của Quách Chí luôn chất chứa một lòng nhiệt huyết sống chết vì anh em.
Thế là anh tiếp tục nói với Quách Chí:
"Bọn họ cũng hiểu trên con đường này đã được nhuộm đỏ bởi máu huyết của bao nhiêu con người, và để xã hội này có được cuộc sống bình yên và ấm no cũng đã tiêu tốn tâm huyết của bao nhiêu con người. Cho nên khi bọn họ biết chuyện này, mặc dù sẽ thất vọng đấy nhưng vẫn sẽ thông cảm thôi."
Quách Chí cũng từng chứng kiến Chu Gia xử lý cớm như thế nào, ném xuống hầm tối ra làm sao, thông thường thì phải mười mấy người cầm gậy gộc nặng trịch mà đánh tới, có đôi khi đánh xong mà vẫn không chịu khai.
Về sau có mấy người bị biến dạng chả ra hình thù gì, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng không nói lời nào.
Đồng Phó Ngôn ngồi thẳng tắp trên ghế sa lon, nghe Quách Chí ở đầu bên kia điện thoại nói không dứt, anh lẳng lặng nghe, chờ đến khi Quách Chí rốt cục cũng nói hết, lúc này mới cúp điện thoại.
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, rồi đưa tay mở cái đèn bàn sáng liu hiu, anh hơi rủ mắt xuống liền thấy Giản Ninh đang nằm ở trên giường. Chăn mền màu trắng có chút nhăn nhăn, dáng người của cô mảnh mai co rụt lại trên chiếc giường rộng lớn, cảm thấy có chút bất lực.
Đồng Phó Ngôn nhanh chóng cởi áo khoác, đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc sau mới rón rén lên giường, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Giản Ninh.
Cơ thể của cô tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt vẫn như trước đây, thân thể thì mềm mại nữ tính có lồi có lõm dán trên thân thể của anh.
Giản Ninh cảm thấy có hơi ấm truyền đến thân thể mình, nên chậm rãi tỉnh lại: Đồng Phó Ngôn?
Anh đây.
Em biết. Giản Ninh vừa đáp lại anh, vừa quay người cùng anh mặt đối mặt, mặc dù quanh mình một vùng tăm tối, thế nhưng không biết vì sao, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.
Giản Ninh nói:
"Mấy ngày nay hẳn là anh đã rất bận rộn công sự, hiện tại lại vạn dặm xa xôi đến New York, cơ thể khẳng định không chịu nổi, để em ôm anh, anh ráng nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, cô duỗi tay ôm thật chặt lấy vòng eo săn chắc của Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn nhẹ giọng cười một tiếng:
"Thân thể anh có thể chịu đựng được hay không, chẳng lẽ em còn không rõ ràng à?"
Trên mặt Giản Ninh hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cố giữ nét chững chạc điềm nhiên:
"Nhưng trên cánh tay của anh bị thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Giản Ninh vừa rồi cùng anh đi ăn tối, vô tình thấy được một đoạn băng gạc nhỏ lộ ra lúc anh kéo tay áo lên, cho nên liền biết là anh bị thương ở tay.
Đồng Phó Ngôn cũng không hỏi cô làm sao mà biết được, chỉ là nặng nề Ừ một tiếng, cứ ôm chặt Giản Ninh an ổn thiếp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!