Xe taxi chậm rãi dừng tại một khu nhà xa hoa nào đó ở Long Island, do thân thể kiệt quệ, Giản Ninh chỉ lẳng lặng vịn cửa xe đi xuống, trước mắt của cô thình lình hiện ra những dãy nhà theo kiến trúc châu Âu quen thuộc.
Xe taxi đã từ từ biến mất trong màn đêm, Giản Ninh ấn mật mã mở cửa vào nhà, ngay khi cánh cửa mở ra, trong chớp mắt cô nhìn thấy nội thất bên trong căn nhà vẫn được giữ nguyên như lần trước cô đến.
Trên ghế sofa trong phòng khách có mấy bộ quần áo vắt ngang qua, trên bàn còn có mấy chai bia nằm lăn lóc ngả nghiêng, ngoại trừ những chi tiết lộn xộn bên ngoài, những thứ khác trong căn nhà thậm chí còn toát lên một dáng vẻ đoan trang nhã nhặn.
Căn nhà này trông như vậy, thật ra lại rất giống với phong cách của Scarlett.
Chắc hẳn là do không có Scarlett và Roly ở đây, lúc này Giản Ninh đứng trong phòng khách, cô chẳng thể cảm nhận được một chút ấm cúng nào mà cô từng thấy trước kia.
Cô còn nhớ rõ đêm hôm đó, trong chính căn phòng này cô đã thảo luận rất nhiều chuyện cùng Scarlett, còn nổi hứng lên uống mấy ly vang đỏ với Roly khi cả hai đều cùng chung sở thích văn học, họ ngồi hàn huyên với nhau thật lâu.
Mọi thứ dường như chỉ mới xảy ra hôm qua, nhưng bây giờ người thì đi còn nhà thì trống rỗng.
Nhưng bây giờ Giản Ninh không muốn ôm lấy những cảm xúc ưu thương với sự ra đi của hai người bọn họ, thật ra cô còn cảm thấy họ chỉ là đi đến nơi khác, tiếp tục một cuộc sống hạnh phúc chỉ dành riêng cho hai người bọn họ, kỳ thật cũng không có nhiều khác biệt.
Giản Ninh đi vào tắm rửa đơn giản, thay một chiếc áo ngủ khô mát, rồi liền lê cái thân mệt mỏi nằm trên ghế sa lon ngủ.
Rõ ràng bản thân đã nghĩ thông suốt về chuyện Scarlett qua đời, thế nhưng trong mơ, Giản Ninh vẫn mê man mơ về rất nhiều chuyện đã qua.
Giấc mơ đứt quãng, thế nhưng mỗi khúc đều liên quan đến Scarlett.
Lúc cô tỉnh lại đã là buổi sáng. Giản Ninh cũng không có khẩu vị để ăn bất kỳ cái gì, cho nên cô chỉ vào phòng ngủ xử lý di vật của họ.
Cả hai người bọn họ đều không phải tuýp người quá truy cầu vật chất, cho nên khi Giản Ninh sửa sang lại đống đồ trong phòng, chỉ có mấy quyển album ảnh chụp, cùng với một số quyển sách, băng đĩa ca nhạc các loại, và những thứ linh tinh khác.
Đến khi Giản Ninh đã sắp xếp dọn dẹp tất cả mọi thứ thì cũng đã sắp đến 12 giờ rồi.
Nhưng cô vẫn không muốn ăn gì cả, chỉ đi ra chỗ ban công ở căn phòng bên cạnh. Trên khắp cái ban công này bày toàn những dây thường xuân màu xanh biếc, Giản Ninh dựa vào lan can, sau đó chậm rãi nhắm mắt, cảm thụ những xúc cảm mà lúc trước Scarlett đã có thể cảm thụ được.
Trong lúc cô còn đang chậm rãi đắm chìm vào cái khung cảnh lười biếng mà thoải mái này, thì điện thoại trong túi bỗng đổ từng hồi chuông, một tay Giản Ninh lấy điện thoại từ trong túi, híp mắt nhìn màn hình, đúng là Đồng Phó Ngôn gọi điện thoại tới.
Cô không có chút nào do dự liền nghe điện thoại.
Đồng Phó Ngôn.
Cô vốn là như vậy, thích dùng giọng nói nhu hòa, giống như những lúc cả hai đang thân mật nhất, không che giấu chút thâm tình ý vị nào, nhẹ nhàng gọi tên anh.
Anh đây.
Đầu bên kia điện thoại mặc dù Đồng Phó Ngôn chỉ nói hai chữ ngắn gọn, nhưng giọng nói nghe thật mỏi mệt, giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác thô ráp, Giản Ninh nghe vào trong tai, chợt cảm thấy đau lòng cho anh vô cùng.
"Em nghe giọng của anh, thấy có vẻ anh rất tiều tụy, có phải anh không được nghỉ ngơi không?"
Đồng Phó Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không nói bất cứ thứ gì.
Giản Ninh lại tiếp tục hỏi:
"Chuyện trong cục anh xử lý ổn thỏa chưa?"
Lần này, Đồng Phó Ngôn rốt cục trả lời:
"Xử lý tạm thời ổn thỏa, tụi anh ra hiện trường tại vùng ngoại thành phát hiện trong bùn đất có một vùng địa chất khác biệt, nên hoài nghi là do hung thủ vô ý để lại, hiện tại đã gửi sang pháp y giám sát."
Giản Ninh hiểu rõ gật đầu, có chút tự nhủ:
"Vậy vụ án này được tính là kết thúc rồi sao." Cô nói xong, lại nói với Đồng Phó Ngôn:
"Vậy anh sẽ nghe lời của em sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!