Giản Ninh nhàn nhạt À một tiếng.
Triệu Mật cảm thấy phản ứng của cô quá bình thường, lại lặp lại hỏi thêm lần nữa:
"Cậu chỉ phản ứng như vậy?"
Vậy thì sao?
Giản Ninh hỏi lại.
"Người khác mình không biết, nhưng mình biết Đường Hiểu Ninh đã nhớ thương bạn trai của cậu hơn ba năm trời rồi đấy."
Giọng của Triệu Mật ở đầu dây bên kia tăng vọt:
"Hơn ba năm trời đấy, cậu cảm thấy cô ấy sẽ đột nhiên từ bỏ, trơ mắt chắp tay dâng cải trắng hảo hạng cho cậu à?"
Giản Ninh nghiến răng nghiến lợi:
"Triệu Mật, cậu có ý gì đây hả!"
Triệu Mật theo bản năng nhún vai, muốn biểu thị là Giản Ninh suy nghĩ hơi nhiều, mình cũng đâu có nói cô ấy là heo ủi cải trắng (1).
(1) Ở TQ có một thuật ngữ là có nghĩa là cải trắng tốt bị heo ủi, thường dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp thường bị lừa bởi những tên cặn bã.
Triệu Mật nói Đồng Phó Ngôn là cải trắng thì dĩ nhiên là ám chỉ Giản Ninh là heo cặn bã 😂
Đáng tiếc hai người đang gọi điện thoại, căn bản Giản Ninh không nhìn thấy động tác của cô, thế là Triệu Mật nói:
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Đường Hiểu Ninh nhờ mình chuyển lời cho cậu."
Cái gì.
"Cô ta nói, có một số việc không phải cậu cho rằng có thể kiên trì, thì kết cục nhất định sẽ mỹ mãn." Triệu Mật thật lòng cũng không hiểu câu này ám chỉ điều gì, dừng một chút mới hỏi:
"Đường Hiểu Ninh ám chỉ gì thế?"
Giản Ninh nghe được câu này, trong đầu đã hiểu rõ.
Tay phải cầm điện thoại, mà tay trái có chút khó chịu rót cho mình một ly rượu đỏ, lại không vội uống, cũng không vội mà trả lời Triệu Mật, chỉ chậm rãi ung dung xoay ly rượu đỏ.
Những giọt rượu óng ánh được chiếu rọi dưới ánh đèn càng khiến ly rượu đỏ phản xạ ra những màu sắc rực rỡ, Giản Ninh híp mắt nhìn rượu đỏ, lười biếng mở miệng:
"Triệu Mật, cậu thấy mình ngon không."
Triệu Mật nghẹn lời, mở miệng:
"Làm nhiều quá rồi bạn ơi."
Giản Ninh cười lắc đầu, không phải cơ thể vắng vẻ, mà là trong lòng trống rỗng. Bây giờ cô cảm thấy cuộc sống của mình yên bình thật sự rất hạnh phúc, thế nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Lúc cô ở cùng với Đồng Phó Ngôn, cô từ từ cảm nhận được những lời thì thầm lãng mạn giữa cô và anh như những cặp tình nhân khác, cùng những giao hợp da thịt nóng bỏng giữa hai cơ thể, thế nhưng trong đầu cô luôn cảm thấy giữa cô và anh có một khoảng cách nào đấy.
Hiện tại cô rốt cuộc mới nhận ra, thì ra đó là thời gian. Là thời gian mà cô ở bên Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh ngửa đầu nhấp một hớp rượu đỏ, mới mở miệng nói:
"Mình nhớ được có lần mình xem phim cùng anh ấy, lúc đó đã rất muộn, bên ngoài vẫn còn mưa. Anh ấy ôm mình chìm vào giấc ngủ, rất hạnh phúc không phải sao?"
Miệng của Triệu Mật khẽ mở, lời mắc trong miệng cũng không dám nói ra, chỉ định lẳng lặng nghe Giản Ninh nói xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!