Chương 4: (Vô Đề)

Lúc chuông điện thoại vang vọng trong phòng ngủ vắng vẻ, Giản Ninh đang ngủ mê man, ngái ngủ muốn trực tiếp ném điện thoại ra chỗ khác.

Cô nằm ở trên giường, hai mắt nhắm tịt dập máy ba lần, nhưng chuông điện thoại vẫn không chịu từ bỏ ý định mà vang lên ba lần.

Cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại chọc giận, tưởng rằng Triệu Mật lại quên cầm đồ về, sau khi nhấn nút nhận điện thoại, cô cật lực nhịn xuống không động khẩu mắng chửi người:

"Trước khi về thì không thèm kiểm tra kĩ có thiếu thứ gì không, về đến nhà rồi mới nhớ ra, còn bắt mình mang qua cho cậu, thật phiền phức lắm biết không."

Đầu bên kia điện thoại trở nên trầm mặc lúng túng, qua một lúc thật lâu, người kia mới nói:

"Là Giản tiểu thư sao?"

Giản Ninh mở mắt ra, lập tức tỉnh lại:

"Là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Là như vậy, tôi là shipper của công ty vận chuyển. Vừa rồi tôi đi đến đây để giao hàng nhưng không cẩn thận ngã một phát, tôi bây giờ đang ở trước cửa tiểu khu, có thể làm phiền cô tự mình xuống nhận hộp chuyển phát nhanh được không?"

Giản Ninh nghe rõ là chuyện gì xảy ra, từ trong chăn không tình nguyện bò ra:

"Đương nhiên có thể, xin anh chờ một chút, tôi xuống ngay đây."

Giản Ninh cúp điện thoại, lập tức rời giường thay quần áo đi ra ngoài.

Lúc xuống cửa của khu chung cư, liền trông thấy anh shipper tựa ở lan can đằng xa xa, dưới chân hình như tất cả đều là chuyển phát nhanh của cô.

"Thật xin lỗi, để cô tự mình xuống nhận."

Giản Ninh còn chưa đến gần, anh shipper liền vội vàng khom lưng xin lỗi, bởi vì vừa rồi vật lộn một hồi, chân trái của anh ta đang được gác lên:

"Tôi mặc dù ngã một phát, nhưng hộp chuyển phát nhanh tuyệt đối không có hư hỏng gì, không tin cô có thể kiểm tra, chỉ hi vọng Giản tiểu thư không đánh giá xấu cho tôi."

"Không sao đâu ạ, bên trong chỉ có vài cuốn sách, rơi rớt cũng không sao." Giản Ninh làm dịu sự lo lắng của anh ta, không vội cầm hộp chuyển phát nhanh lên lầu, ngược lại hỏi thăm tình hình của anh shipper,

"Anh bây giờ có thể đi lại được không?"

Không sao.

Anh shipper vịn lan can đáp, nhấc cái chân trái cho cô nhìn,

"Tôi còn rất nhiều đơn cần phải chuyển phát, tôi muốn đưa cho cô thật nhanh, không thấy trên mặt đất có dây điện, liền bị vấp té một cái. Tôi thật sự là quá bất cẩn mà."

"Xem ra vết thương khá nghiêm trọng."

Giản Ninh nhìn cái chân trái hơi cong cong, chắc do vừa rồi cũng phải vật lộn một hồi, chỗ đầu gối trên quần jean đều bị mài mòn, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong đầu gối đã bị rách da, chảy máu.

Vẫn tốt. Anh shipper chủ quan, cũng không muốn để cho Giản Ninh lo lắng,

"Tôi nghỉ ngơi một lúc là có thể đi lại được thôi."

"Sưng vù như vậy, hình như là anh bị gãy xương rồi." Giản Ninh nói,

"Tổn thương nặng như vậy, sao có thể đi lại được, tôi đưa anh đi bệnh viện."

"Không không không không cần."

Anh shipper thụ sủng nhược kinh liên tục phủi phủi tay, anh thật sự không muốn phiền phức người khác,

"Giản tiểu thư vẫn nên kiểm tra lại hộp chuyển phát nhanh đi, tôi còn có một đơn vẫn chưa giao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!